Trong nội tâm Tống Lam rất mâu thuẫn, nàng mỗi ngày điên cuồng tu luyện, để hóa giải mâu thuẫn ở sâu trong nội tâm. Ngày đó Nhậm Thương Khung nhục nhã nàng, làm cho nàng hận đến khắc cốt minh tâm, hận không thể đem Nhậm Thương Khung bầm thây vạn đoạn. Còn tràng cảnh Hạ Vũ Trùng mang nàng trở về động phủ của hắn, Tống Lam lại kìm không được sinh ra gợn sóng. Tình hình ngày đó, rõ mồn một trước mắt. Động phủ của Hạ Vũ Trùng, lại rộng lớn như vậy, linh lực sung túc, tựa như một động thiên phúc địa, làm cho người ta như lạc vào Tiên cảnh. So sánh với tầng thứ tư phúc địa, quả thực chính là cặn bã! Hạ Vũ Trùng mang theo Tống Lam, sau khi đi dạo một vòng, tới phía sau động thì dừng lại, nhìn thanh tuyền đang nhẹ nhàng chảy, Hạ Vũ Trùng khoan thai hỏi: - Tống sư muội, động phủ của ta như thế nào? Tống Lam cẩn thận từng li từng tí nói: - Tiểu muội thấy, quả thực là hoàn mỹ không tỳ vết. - Hoàn mỹ sao? Hạ Vũ Trùng cười nhạt một tiếng: - Mặc dù hoàn mỹ, nhưng cuối cùng không phải tầng thứ chín. Có hoàn mỹ, cũng chỉ là tầng thứ tám, không phải đỉnh phong. Tống Lam không biết ý của Hạ Vũ Trùng là gì, không dám trả lời lung tung. Ở nơi này, trước mặt Hạ Vũ Trùng, nàng cảm nhận được áp lực, thậm chí còn lớn hơn lúc ở trước mặt Thập Tam Thái Bảo Phương Huy. - Tống Lam. Thanh âm Hạ Vũ Trùng, lại lần nữa vang lên. Đâm vào màng nhĩ của nàng, phát ra tiếng vang, làm cho nội tâm nàng kìm không được mà sinh ra cảm giác rung động. - Biết vì sao ta giúp ngươi không? Tống Lam muốn bày ra một điểm thục nữ, nhưng ở dưới uy áp của Hạ Vũ Trùng, lại không cách nào thực hiện được, lắp bắp nói: - Hạ sư huynh là đệ nhất thiên tài, là kiệt xuất của Thiên Kiêu Minh. . . Hẳn là nể mặt Phương Hàn sư huynh… - Phương Hàn? Hạ Vũ Trùng nghe vậy, lộ ra một tia mỉm cười khinh thường: - Mặt mũi của hắn, đối với ta mà nói, cái rắm cũng không bằng. Tống Lam chấn động, Phương Hàn sư huynh, nói như thế nào cũng là đệ tử lần trước, thông qua được Nguyệt Hoa Điện xét duyệt, là đệ tử có được Nguyệt Hoa Huân Chương. Vậy mà trước mặt Hạ Vũ Trùng, thật không ngờ không đáng một xu? Tùy ý nhục mạ khinh bỉ? - Tống Lam, ta cũng không quanh co lòng vòng. Ta biết rõ, Phương Hàn đối với ngươi có ý đồ. Khẩu khí Hạ Vũ Trùng có một tia khinh thường như trước: - Bất quá, ta đã ra mặt, cho dù hắn muốn, cũng phải dập tắt. Khẩu khí Hạ Vũ Trùng rất bá đạo, có một loại khí phách tự tin. Tống Lam không tranh luận gì, trên thực tế, nàng muốn trèo cành cao, nhưng cấp bậc Phương Hàn kia, nàng cũng hiểu được không đủ. Lúc này nghe Hạ Vũ Trùng nói như vậy, trong nội tâm khó tránh khỏi sinh ra một tia mơ màng: - Chẳng lẽ, Hạ Vũ Trùng sư huynh, cũng coi trọng ta? Nghĩ tới đây, tim của nàng nhịn không được gia tốc, khuôn mặt đỏ lên. Mặc dù Hạ Vũ Trùng trước mắt không phải là Thiên Nhân cảnh cường giả, nhưng mà ai cũng biết, Hạ Vũ Trùng là đệ nhất thiên tài, hắn không phải Thiên Nhân cảnh cường giả, chẳng qua là muốn củng cố mà thôi. Bằng không mà nói, dùng nội tình trước mắt của hắn, đủ trùng kích Thiên Nhân cảnh. Nhân vật kinh thái tuyệt diễm như vậy, cho dù trước mắt chưa phát triển, nhưng một ngày nào đó sẽ trở thành nhân vật phong vân của Thiên Các. Tống Lam nghĩ tới đây, lựa chọn như thế nào, căn bản đã không cần nghĩ. Đừng nói Phương Hàn, coi như là Phương Huy, cũng không bằng. Tương lai Hạ Vũ Trùng, ít nhất cũng bằng Nguyên Bạch Lộc sư huynh! Bất quá, tưởng tượng của Tống Lam còn chưa lâu, Hạ Vũ Trùng đã dội cho nàng một gáo nước lạnh. - Tống Lam, ta làm việc chưa bao giờ quanh co lòng vòng. Nói như vậy, tu vi cùng thiên phú của ngươi, nhiều lắm thì trung thượng. Hơn nữa ta cũng hiểu, ngươi cùng Nhậm Thương Khung thế như thủy hỏa, là sinh tử đại địch. Nhưng nói thật, ngươi hôm nay đã bị hắn bỏ qua, cho dù có huynh đệ Phương Huy giúp ngươi, cũng không có thể áp đảo Nhậm Thương Khung. Hạ Vũ Trùng xác thực nói rất trực tiếp. Tống Lam nhẹ cắn môi, thần sắc có chút mờ mịt, có chút thất lạc. - Mà ta, có thể giúp ngươi. Có thể giúp ngươi tăng lên tiềm lực cùng tu vị, thậm chí có thể giúp ngươi gạt bỏ Nhậm Thương Khung. Nhưng ta có một điều kiện… Nói đến đây, Hạ Vũ Trùng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng Tống Lam, giống như có thể trực tiếp nhìn thấu Tống Lam hết thảy. Tống Lam bị ánh mắt này bao khỏa, cảm giác toàn thân khó chịu, giống như quần áo đều bị lột sạch. - Hạ sư huynh, mời nói. Tống Lam như cừu non, điềm đạm đáng yêu. - Rất đơn giản, ta cần hồng hoàn (trinh tiết của con gái) của ngươi. Ta quan sát thân thể của ngươi, biết rõ ngươi là xử nữ, hồng hoàn chưa phá. Mà ta, thì cần hồng hoàn của ngươi. Tống Lam ngây dại. Hạ Vũ Trùng này, nói quá trực tiếp. Trực tiếp muốn thân thể của nàng, muốn trinh tiết của nàng. - Ngươi không nên hiểu lầm, ta không cần ngươi làm thê tử, cũng không cần một nữ nhân ở bên cạnh liên lụy, ta cần, chính là lần đầu kia, đạt được hồng hoàn, tu luyện Âm Dương Cửu Chuyển. Môn thần công này, có cửu chuyển, cần chín hồng hoàn. Mà ngươi, là người thứ nhất. Lời nói đến nước này, đã rất rõ ràng. Tống Lam ngươi, là môi giới để ta luyện công, là một công cụ. Không có danh phận, cũng không thể có. Tống Lam là người tâm cao khí ngạo, khó tránh khỏi có chút nhục nhã. Nhưng ở trước mặt Hạ Vũ Trùng, lại phát tác không được, nàng cũng không có tư cách, càng không có dũng khí. Hai người, căn bản không cùng đẳng cấp. Hạ Vũ Trùng cũng không nóng nảy, tựa hồ đang đợi Tống Lam. - Tống Lam, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Không sao, ta sẽ tiêu trừ những ý nghĩ này. Có thể nói như vậy, ngươi cùng Phương Hàn, tiền đồ cả đời, cũng có thể xem thấy được. Mà ta, có thể giúp ngươi tăng tiềm lực lên, giúp ngươi trở thành một thiên tài trong môn phái, có được tiền cảnh tốt đẹp. Quên nói cho ngươi biết, Âm Dương Cửu Chuyển này, nam nữ đồng tu, mặc dù ta được lợi lớn nhất. Nhưng cũng có thể gián tiếp giúp ngươi mở rộng đan điền, khuếch trương kinh mạch, nếu như tạo hóa tốt, thậm chí có thể giống như ta. Loại thu hoạch này, huynh đệ Phương Huy không có khả năng cho ngươi. Hạ Vũ Trùng nói rất nhẹ nhàng, phảng phất lấy hồng hoàn của người, chính là một kiện giao dịch, căn bản không đáng để hắn che lấp. Tống Lam trầm mặc. Điều kiện của Hạ Vũ Trùng đã nói rất rõ ràng. Phương Hàn xum xoe, làm như vậy là vì cái gì? Tống Lam rất rõ ràng. Càng tiếp xúc, Phương Hàn càng làm nàng thất vọng. Muốn nàng cả đời giao cho Phương Hàn, nàng thật sự không cam lòng. Hạ Vũ Trùng muốn hồng hoàn của nàng, nhưng cho nàng rất nhiều hồi báo. Nàng rất rõ ràng, những hồi báo này, huynh đệ Phương Huy căn bản cho không được. Nghĩ tới đây, Tống Lam đã có lựa chọn. Có chút nhướng mày, gương mặt tuyệt mỹ không hề có bất kỳ ngượng ngùng nào, chỉ nói: - Hạ sư huynh, giao dịch này rất công bình. Nhưng mà, ngươi cam đoan như thế nào có thể biến ta thành thiên tài như ngươi? Hạ Vũ Trùng cười nhạt một tiếng: - Ta khinh thường lừa ngươi. Cũng sẽ không giải thích. Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, ta xem trong ngươi, ngươi chỉ có thể đáp ứng. Chỉ đơn giản như vậy. Loại bá đạo này, Tống Lam ở Vân La Thành vẫn luôn biểu hiện cho người khác xem. Mà hôm nay, nàng chỉ có thể yên lặng tiếp nhận. - Ta đáp ứng ngươi, còn huynh đệ Phương Huy bên kia thì sao? - Huynh đệ Phương Huy, ta sẽ ra mặt. Ta hiện tại có thể dẫn ngươi đi. Chỉ cần ta xem trọng ngươi, mặc kệ Phương Huy, hay là Phương Hàn, cũng không làm được gì. Hạ Vũ Trùng rất điên cuồng, nhưng Tống Lam lại không nghi ngờ hắn. Tống Lam nhẹ cắn môi, trong mắt bắn ra một đạo hào quang: - Hạ sư huynh, ta biết ngươi là cường giả, là thiên tài, có bối cảnh lớn. Ta chỉ hy vọng, sự tình ngươi hứa, không phải hoa trong gương, trăng trong nước. Hơn nữa, ta cũng không muốn ở Thiên đắc tội huynh đệ Phương Huy. Hạ Vũ Trùng vung tay lên: - Tốt, những chuyện này đều là vấn đề nhỏ. Ta lấy hồng hoàn của ngươi. Ngươi lấy lợi từ ta. Phương Huy huynh đệ, cho bọn họ mười cái gan, cũng không dám tìm ngươi làm phiền. Tống Lam nhẹ nhàng gật đầu, là cao hứng, hay là ủy khuất. Bất quá những chuyện này, Hạ Vũ Trùng đều không quan tâm, khoát tay: - Tốt rồi, ngươi về trước đi. Cuối tháng này, ta sẽ hành công lần thứ nhất, đến lúc đó, ta sẽ đích thân tới đón ngươi tới động phủ của ta song tu. Cuối tháng. . . Trong nội tâm Tống Lam đắng chát, thân thể bảo lưu mười sáu năm, hai ba câu nói, đã bị nam nhân bá đạo trước mắt này lấy đi. Cuối tháng, còn hơn mười ngày nữa. Chỉ có thể hi vọng, Hạ Vũ Trùng này không gạt ta. Đến lúc đó, thiên phú của ta nếu có thể tiếp cận Hạ Vũ Trùng, siêng năng tu luyện, không sợ sẽ đối phó Nhậm Thương Khung không được? Vừa nghĩ tới Nhậm Thương Khung, vẻ thất lạc của Tống Lam liền hóa thành hận ý nồng đậm, động lực mười phần. . . . Còn lại hơn mười ngày, chín tầng phúc địa ngoại trừ tin đồn ra, ngược lại không có xung đột gì xuất hiện, phảng phất mỗi tên đều tận lực thu liễm. Trong núi không ngày tháng, mặt trời mọc rồi lặn, trong nháy mắt sự tình đã qua nửa tháng. Nhậm Thương Khung trong động phủ khổ tu, bất tri bất giác, phá tan hai mươi chín chuyển đại quan. Trước mắt, đã là ngày cuối cùng của vòng thứ nhất. Nhậm Thương Khung liên tục ba ngày không xuất động, hắn một mực chuẩn bị, đang dùng tâm cảm thụ một cảnh giới nào đó vô cùng kì diệu. Có đôi khi, hắn sẽ bất động giống như tượng đá, có đôi khi, hắn lại giống như con thỏ chạy nhảy trong động phủ, có đôi khi. . . Mà giờ này khắc này, Nhậm Thương Khung giống như cao tăng nhập định, ổn thỏa bất động, hắn đang muốn trùng kích một lần cuối cùng. Hai mươi chín chuyển, hắn đã hoàn thành. Hắn muốn trùng kích, chính là ba mươi chuyển đại quan, cũng là mục tiêu của hắn tháng này. Bỗng nhiên trong lúc đó, linh khí trong động phủ đại tác, vị trí Nhậm Thương Khung, linh khí mờ mịt từng vòng, giống như trong hồ nước rung động, không ngừng khuếch tán đi ra, hình thành các loại hình dạng kỳ quái. Thân thể Nhậm Thương Khung, bị những linh khí này bao quanh, lộ ra hết sức trang nghiêm. Ở bốn phía thân thể hắn, linh lực ngưng tụ thành vô số hình dạng, đặc sắc tuyệt luân. Hô! Nhậm Thương Khung phun ra một ngụm trọc khí! Ba mươi tiểu chu thiên, thành công!