Đan điền của Tống Lam, đỏ như một bếp lò, một tia lực lượng cuối cùng đang tiến hành công phá. Kim đồng hồ trên tấm bia thí luyện, dưới sự thúc dục của Tống Lam, bắt đầu chậm rãi chuyển động. Hô hấp của tất cả mọi người, đều không tự chủ được mà dừng lại. - Chuyển cho ta! Tống Lam quát một tiếng, trên mặt thấm từng hột mồ hôi, khí lưu toàn thân bắn ra bốn phía, tro bụi dưới đất cũng bắt đầu chuyển động theo..., lấy thân thể nàng làm trung tâm, tạo thành một vòng xoáy tro bụi. Phá tan! Mười hai tiểu chu thiên, thành công! Mà Tống Lam, cả người cũng kiệt sức, vừa rồi chạy nước rút, nàng đột phá cực hạn, đã dùng hết một phần lực lượng cuối cùng. Lúc này, cho dù là võ giả bình thường, cũng có thể một quyền đánh chết nàng. Nàng một điểm phản kháng cũng không có. - Tốt! Thiên Kiêu Minh bên kia, một mảnh vui mừng! Quá phấn chấn lòng người, mười hai tiểu chu thiên tuần hoàn, phần thành tích này, tới cửu tinh tiềm lực bảng, cũng đủ đứng đầu danh sách! Những đệ tử Thiên Kiêu Minh kia, không ngừng ồn ào, không ngừng cổ vũ. - Đến phiên ngươi. - Nhanh lên, nhanh lên, đừng lề mề! Triệu Liệt khoát tay chặn lại, ngăn thanh âm kêu gào, dùng một loại ánh mắt lãnh khốc tập trung Nhậm Thương Khung: - Nhậm Thương Khung, Tống Lam một lần mười hai tiểu chu thiên, ngươi muốn thắng nàng, trừ khi một lần vượt qua mười hai chuyển. Nếu không, ngươi tự sát là được rồi! Trong lòng Triệu Liệt cũng cuồng hỉ, Tống Lam phát huy, vượt ra khỏi kỳ vọng của hắn. Hắn vốn kỳ vọng Tống Lam phát huy bình thường, một lần mười một tiểu chu thiên. Không nghĩ tới, Tống Lam vượt xa bình thường, làm hắn càng vững tin với chiến thắng. Tống Lam mặc dù rất suy yếu, cũng lạnh lùng nói: - Nhậm Thương Khung, còn nhớ rõ tiền đặt cược không? Ngươi không thắng được ta, phải tại chỗ tự sát. Hiện tại ta là mười hai chuyển, ngươi muốn thắng ta, phải hơn mười hai lần. Nếu không, ngươi phải tự sát! Tống Lam xem ra, Nhậm Thương Khung chẳng khác gì người chết. Mười hai tiểu chu thiên, thành tích này, để cho tất cả đệ tử đến từ bên ngoài ủng hộ Nhậm Thương Khung, tâm tình vô cùng trầm trọng, không thể không nói, Tống Lam này thật là biến thái! Triệu Liệt cùng Tống Lam kẻ xướng người họa, một mặt là chấn nhiếp Nhậm Thương Khung, mặt khác là củng cố trò chơi ngôn ngữ của bọn họ. Do đó đối với Nhậm Thương Khung hình thành tâm lý đả kích, để cho hắn không cách nào chuyên tâm hành công. Dùng một ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Tống Lam cùng Triệu Liệt, Nhậm Thương Khung cười nói: - Triệu Liệt, Tống Lam các ngươi thật cho là ngay từ đầu, ta nghe không hiểu các ngươi chơi trò văn tự sao? Không thắng được ta liền tự sát, nói cách khác, mặc kệ thua hay bình thủ, ta đều là thua, là ý tứ này sao? Tống Lam cười lạnh: - Ngươi biết là tốt rồi, hiện tại hối hận, cũng đã muộn rồi. Nhậm Thương Khung ngửa mặt lên trời cười to: - Hối hận? Cái từ này, phải dành cho các ngươi mới đúng! Nói cho ngươi biết, trò chơi văn tự này, chỉ là cái bẫy mà ta cố ý lưu cho các ngươi mà thôi. Không cho các ngươi cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, sao để các ngươi ngoan ngoãn chui vào chứ? Nói xong Nhậm Thương Khung đi đến trước mặt thí luyện bia, khoanh chân mà ngồi, chậm rãi vận khí, khí thăng đan điền, như mặt trời mới mọc, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Một lần, hai lần, ba lần. . . Nhậm Thương Khung một hơi xông mười lần, không một chút dừng lại. Tống Lam cùng Triệu Liệt biến sắc, Nhậm Thương Khung này một lần xông mười lần, mặt không đổi sắc, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hắn thâm bất khả trắc! Tất cả người đang xem cuộc chiến, đều trợn mắt há hốc mồm. Bọn hắn hoàn toàn không thể tưởng được, Nhậm Thương Khung vừa ra tay, lại là tràng diện kinh người như thế! Không phải nói, hắn mới tám tiểu chu thiên sao? Sao bỗng nhiên lại biến thái như vậy? Một hơi xông liền mười tiểu chu thiên, còn chưa có nét trì trệ gì. Mười một lần, cũng trong nháy mắt mà qua. Triệu Liệt không nén được tức giận, ra ám hiệu cho bằng hữu, ý bảo bọn hắn mặc kệ sử dụng biện pháp gì, phải ngăn cản Nhậm Thương Khung trùng kích lần thứ mười ba. Chỉ cần phá hủy Nhậm Thương Khung trùng kích, ván bài này liền hết hiệu lực. Sau đó mặc kệ ai truy cứu, thì cứ la mắng đám tùy tùng một chút, không sao cả. Những đệ tử Thiên Kiêu Minh kia cũng bị Nhậm Thương Khung làm choáng váng, Triệu Liệt ra hiệu, sau một lúc lâu mới hiểu được. Chúng đều nhao nhao ồn ào, kêu lên. Lúc này, Nhậm Thương Khung đã vận hành mười hai lần chu thiên tuần hoàn. Chỉ cần một lần nữa, đầu Triệu Liệt phải rơi xuống đất. Tống Lam lúc này đã triệt để hóa đá, nàng ý thức được, tình huống không ổn, rất không ổn. Trong mơ hồ, lại bị Nhậm Thương Khung ám toán. Đệ tử Thiên Kiêu Minh nhao nhao hướng phía trước phóng tới, trong miệng chửi bậy: - Ngừng, ngừng, ngừng, thí luyện bia này nhất định là có vấn đề. Phải kiểm nghiệm một chút! Khi bọn hắn muốn trùng kích thí luyện bia, chúng đệ tử Chu Vân đem thí luyện bia bảo vệ một vòng, quát: - Có gan đánh bạc, phải có gan nhận thua! Vừa lúc đó, Nhậm Thương Khung một tiếng thét dài, dùng tốc độ nhanh hơn, trực tiếp phá tan mười ba tiểu chu thiên. Tốc độ cực nhanh, tựa như kinh hồng! Thậm chí người Thiên Kiêu Minh muốn phá hư cũng không kịp. Nhậm Thương Khung phá tan xong, vươn người đứng dậy. Tay áo vung lên, thần sắc lạnh lùng, giống như yêu thần. - Triệu Liệt, nạp mạng đi! Triệu Liệt sắc mặt đại biến, biến cố lần này thật sự tới quá nhanh, Nhậm Thương Khung này, che giấu thực lực! Hắn rốt cục cũng nhận ra. Ánh mắt Nhậm Thương Khung sâu xa, gắt gao tập trung Triệu Liệt, khẩu khí thâm trầm: - Triệu Liệt, ta mười ba tiểu chu thiên, vừa vặn hơn Tống Lam một lần. Sinh tử đổ ước, ta thắng, ngươi tại chỗ tự sát! Đương nhiên, ngươi muốn làm súc sinh, muốn vi phạm thiên địa thệ ước, ông trời sẽ có tài quyết. Thiên địa thệ ước này, một khi đã lập, ai vi phạm, kết cục sẽ bị thiên địa tru diệt. Hơn nữa còn có thể liên lụy người thân. Thiên địa quy tắc, quyền thế có lớn hơn nữa, cũng không chống nổi thiên địa. Nhân tâm có thể muội, thiên địa không thể lầm! Sắc mặt Triệu Liệt thảm đạm, hắn cũng biết, một lòng muốn chèn ép Nhậm Thương Khung, không ngờ kết quả lại như thế này. Thiên địa thệ ước một khi xác lập, xác thực không được phép đổi ý, pháp tắc thiên địa một khi phát tác, bối cảnh của hắn có mạnh gấp mười lần, cũng không làm được chuyện gì! Ai cũng không giúp hắn được! Tống Lam thì vẻ mặt tái nhợt, tâm lý của nàng lập tức bị đánh tan. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, bởi vì gây đại họa mà tràn đầy sợ hãi. Nàng biết rõ, nếu như Triệu Liệt bởi vì nàng đánh cuộc mà chết, nàng tuyệt đối thoát không được liên can. Hơn nữa, khí thế của Nhậm Thương Khung giống như thần minh, cũng làm cho nội tâm nàng cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi. Nàng lần đầu tiên phát hiện, Nhậm Thương Khung này, đáng sợ đến mức nàng không cách nào tưởng tượng được! - Triệu sư huynh. . . Chúng ta phải nghĩ biện pháp. - Đúng vậy a, Triệu sư huynh, chúng ta nhiều người, đổi ý thì sao? Tống Lam cũng muốn mở miệng khích lệ Triệu Liệt không nên tự sát, nhưng yết hầu khô khốc, căn bản không biết mở miệng như thế nào. Trong lòng ngoại trừ hận Nhậm Thương Khung ra, thì không biết gì nữa. Nhậm Thương Khung liếc nhìn Triệu Liệt, sau đó chằm chằm vào Tống Lam: - Tống Lam, ngươi thua, còn không quỳ xuống xin lỗi? Thừa nhận là nô bộc của ta? Tống Lam xấu hổ và giận dữ vô cùng, đúng vậy, đổ ước này, ở đây mỗi người đều chính tai nghe được. Nàng muốn phủ nhận lần nữa, thì không được. Nếu phủ nhận, thanh danh của nàng ở Thiên các, sẽ không còn gì nữa. Nhậm Thương Khung hắc hắc cười lạnh: - Chư vị, đổ ước như thế nào, mỗi người tận mắt nhìn thấy. Hôm nay có người không muốn thừa nhận, hành vi tiểu nhân bậc này, có phải là chuyện nhục nhã của Thiên Các hay không? - Đúng vậy, người thế này, không xứng làm đệ tử Thiên Các, mau mau tự sát tạ tội đi! - Thiên Các tuyệt không chào đón loại người tham sống sợ chết này! Cảm xúc của đệ tử đến từ bên ngoài, thoáng cái bạo tăng, nhiệt huyết trong cơ thể, cũng bị Nhậm Thương Khung cường thế phát huy. Cường đại, Nhậm Thương Khung cường đại, để cho bọn họ thoáng cái đã có chỗ dựa! - Im lặng. Ngay lúc này, phương xa truyền tới một tiếng gào to, giống như rồng ngâm, giống như gào thét, có xu thế như nuốt vân nhả nguyệt! Sau một tiếng quát này, một đạo thân ảnh lướt nhanh tới. - Hạ Vũ Trùng! Người tới, dĩ nhiên là Hạ Vũ Trùng! Hạ Vũ Trùng là người phương nào? Chính là một trong bốn thiên tài ở tầng thứ tám. Đồng dạng, cũng là người đứng đầu trong thí luyện đầu tiên! Đệ nhất! Bất kể là khí thế, hay là tên tuổi, đều đủ để chấn nhiếp toàn trường. Hạ Vũ Trùng vừa xuất hiện, không khí giương cung bạt kiếm, lập tức dịu đi. Hạ Vũ Trùng dáng người cao ngất, chóp mũi cao thẳng, ánh mắt lợi hại như đao, quét ngang qua trận doanh của đệ tử đến từ bên ngoài, thanh âm lạnh như lưỡi đao: - Mới vừa rồi là ai nói không xứng làm Thiên Các đệ tử, là ai nói Thiên Các không chào đón, ai? Các ngươi, ai có tư cách đại biểu Thiên Các? Hạ Vũ Trùng vừa đến, liền lấy khí thế kinh người áp bách. Hắn vốn dĩ có tiếng đệ nhất thiên tài. Lại phối hợp với khí thế giống như Thái Sơn áp đỉnh kia, làm cho đám đệ tử kia có chút áp bách. - Hả? Hạ Vũ Trùng cười lạnh, ánh mắt lạnh thấu xương bắn qua: - Như thế nào? Không ai dám can đảm trả lời vấn đề của ta sao? Cả người Hạ Vũ Trùng, giống như một tòa băng sơn, vừa ra trận liền Băng Phong Vạn Lý, đem không khí của hiện trường toàn bộ bao phủ dưới trận của hắn, hình thành lực áp bách cường đại, giống như tiến vào ngày đông giá rét. Nhưng mà, bên trong ngày đông giá rét này, hết lần này tới lần khác lại có một đóa Xuân Hoa bất khuất, ngạo nghễ tách ra, Nhậm Thương Khung tiến lên trước một bước, khẩu khí nhàn nhạt: - Thiên Các đệ tử chúng ta, mỗi người đều có tư cách đại biểu Thiên Các. Một câu nói kia, giống như tiếng sấm mùa xuân, ở trong ngày đông giá rét mở ra một khe hở, thổi vào mưa thuận gió hoà, không khí của hiện trường, lập tức hòa hoãn rất nhiều. Hạ Vũ Trùng cũng hơi kinh ngạc, uy áp của hắn có thể nói là bá đạo, ở trước mặt đám đệ tử Thất tinh tiềm lực này, căn bản không để vào mắt. Thế nhưng mà Nhậm Thương Khung này, vậy mà không sợ hãi chút nào, đối chọi gay gắt. Giống như hai người có địa vị ngang nhau. Hạ Vũ Trùng trời sinh cuồng ngạo, một ngụm nộ khí xông lên. Quát lạnh một tiếng: - Ngươi là ai? Chỉ là đệ tử Thất Tinh đến từ bên ngoài, trong mắt ta chính là gà đất chó kiểng, dám chống đối ta? Nhậm Thương Khung nở nụ cười, cười rất quỷ dị.