- Hì hì, ngươi bây giờ rút kiếm ra, có thể công kích đầu, cổ của ta. Bất quá, nếu ngươi thật sự hướng người ta xuất kiếm, nhất định sẽ hối hận đến chết. Cô gái này tất nhiên là Dung Tố Tố đã ở lại Vân La Thành ba tháng nay. Trong lúc nói cười đó, đều làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu. Tùy tiện nói một câu, làm cho Nhậm Thương Khung đang định tấn công, khí thế thoáng cái tan rã. Nhậm Thương Khung giật mình, hắn từ khi trọng sinh đến nay, cho dù đối mặt với Hắc Thạch Thành chủ cũng không cảm thấy bó tay bó chân như vậy. Cô gái này mới nhìn không có ác ý, cũng không có khí thế áp người, nhưng mỗi một câu nói, mỗi một động tác, lại phảng phất giống như dễ dàng khắc chế Nhậm Thương Khung. Linh cơ khẽ động, Nhậm Thương Khung dứt khoát đặt mông ngồi xuống, bắt chéo hai chân, chậm rãi nói: - Được rồi, ta nhận thua. - Dễ dàng nhận thua như vậy à, không giống phong cách của Lôi Đình huynh đệ các ngươi nha. Dung Tố Tố mang theo khẩu khí trêu chọc, con ngươi nhấp nháy, lông mi cong vút như cành liễu, làm cho người ta cảm giác rất mờ ảo. Nhậm Thương Khung trong lòng cảm thán một tiếng, biết rõ chống chế sẽ không có tác dụng gì, giang hai tay, cười khổ nói: - Đấu không đấu lại ngươi, chứng cứ lại ở trong tay ngươi, không nhận thua còn có thể làm gì? - Không sợ ta bán đứng ngươi sao? Dung Tố Tố cười xấu xa. - Bán đứng ta, không phải là bán đứng cô nương sao? Dọc đường cô nương giết nhiều thủ hạ của Thạch Thiên Hào như vậy? Thạch Cao Phi cũng là tác phẩm của cô nương thì phải? - Hừ. Dung Tố Tố cố ý nghiêm mặt: - Tiểu tử ngươi thật biết thời thế, đừng nói với ta là ngươi không phải cố ý phóng sinh Thạch Cao Phi, mượn đao giết người nha. Nhậm Thương Khung cười hắc hắc: - Cái gọi là mượn đao giết người, cũng phải có người chịu động thủ cái đã. Nếu như cô nương không muốn giết, ta lại ở ngoài ngàn dặm, với lại ta cũng không sai sử được cô nương? - Tiểu gia hỏa. Dung Tố Tố nhếch miệng, chợt cười hì hì nói: - Bất quá ta thích. Những năm nay, người trẻ tuổi thông minh như ngươi cũng không nhiều. Nhậm Thương Khung nhún vai: - Cô nương, đừng nói với ta là ngươi hẹn ta tới đây chỉ để khích lệ ta thôi nha? Ngươi trông rất đẹp, nhưng lại nói chuyện giật gân vô cùng. Dung Tố Tố chớp chớp mắt, cười hì hì nói: - Ngươi sao biết người ta nói thật hay là không? - Cái gì? Nhậm Thương Khung động dung, bật người đứng dậy, cau mày nói: - Cô nương nói Nhậm thị ta đêm nay có tai hoạ ngập đầu? Xin thứ cho ta ngu muội, nghĩ không ra đêm nay sẽ có tai bay vạ gió gì? - Đây cũng không phải là tai bay vạ gió. Dung Tố Tố chậm rãi nói: - Trước kêu một tiếng tỷ tỷ nghe chơi cái đã. - Ngươi so với ta còn trẻ hơn? Muốn làm tỷ tỷ của ta, ngươi bị ấm đầu hả? - Tiểu quỷ đầu ngươi mới mười sáu tuổi, tỷ tỷ ta đương nhiên lớn hơn ngươi rồi. - Được rồi, như vậy xin hỏi phương danh của tỷ tỷ? Dung Tố Tố ra vẻ cáu giận nói: - Muốn điều tra thân phận người ta hay sao? Nhậm Thương Khung giang hai tay ra, vẻ mặt như người vô tội. - Hừ, tiểu quỷ đầu, gọi hay không gọi? Nhậm Thương Khung thở dài: - Không phải đã kêu rồi sao? Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Như vậy hài lòng chưa? Dung Tố Tố cười xấu xa, lộ ra bộ dáng rất hưởng thụ. - Cái này cũng tạm được. Xem ra ngươi rất có thành ý, người ta có thể nói cho ngươi một tin tức. Ngươi tự cho rằng mình che giấu thân phận rất tốt, nhưng tỷ tỷ ta có thể nhìn thấu, Hắc Thạch Thành chủ tự nhiên cũng có thể nhìn thấu. Hắn mặc dù không biết hết chân tướng, cũng có thể suy đoán ra được. Mặc kệ hắn vì sao suy đoán ra, tóm lại, Thạch Thiên Hào đã tập trung nhằm vào Nhậm thị gia tộc. Thà rằng giết lầm một nghìn, cũng không để sót một cái. Nhậm Thương Khung im lặng, không có trả lời. Chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt Dung Tố Tố. Nhìn thật lâu, Dung Tố Tố có chút ảo não: - Trên mặt người ta có hoa hả? Nhậm Thương Khung bỗng nhiên cười cười: - Tuy không có hoa, nhưng so với hoa thì hấp dẫn hơn nhiều. Tuy không biết thân phận tỷ tỷ, nhưng Nhậm mỗ rất cảm tạ ơn trợ giúp của người. - Coi như ngươi có chút lương tâm. Dung Tố Tố làm một mặt quỷ trêu hắn. - Tỷ tỷ, đa tạ tình báo, nếu như may mắn tránh được một kiếp này, có cơ hội nhất định mời tỷ tỷ uống rượu. - Hừ, qua cầu rút ván, sao hhông hỏi thêm ta gì nữa? Vừa định rời đi, thoáng cái ngồi lại chỗ cũ, Nhậm Thương Khung cười nói: - Tỷ tỷ còn có tình báo hữu dụng nữa sao? - Tình báo lúc trước là miễn phí. Tình báo phía sau, sẽ có thu phí. Bổn cô nương trước hỏi ngươi một vấn đề. - Mời tỷ đặt câu hỏi. - Ân, nghe nói Nhậm thị gia tộc ngươi mấy tháng trước sản xuất rất nhiều Nghịch Yêu Đan, thế nhưng mà căn cứ tình báo của ta, Nhậm thị ngươi căn bản không có năng lực luyện đan. Hơn nữa căn cứ quan sát của ta, luyện dược sư mới xuất hiện của Nhậm thị, chính là Nhậm Thương Khung ngươi. Tỷ tỷ thật hiếu kỳ, một tiểu bối mười sáu tuổi như ngươi, từ nơi nào học được luyện đan chi thuật? Vấn đề này, làm cho Nhậm Thương Khung bất ngờ. Thấy hắn do dự, sắc mặt Dung Tố Tố phát lạnh, tức giận nói: - Do do dự dự, là muốn nói xạo để lừa dối người ta đúng không. Nhậm Thương Khung giang tay ra: - Có thể không trả lời được không? - Có thể. Dung Tố Tố trả lời rất sảng khoái, ung dung nở nụ cười: - Xem ra ngươi không thèm để ý tới kế hoạch trả thù của Thạch Thiên Hào hả? Nhậm Thương Khung nghẹn lời. - Tiểu quỷ đầu, có muốn ta kể một câu chuyện cho ngươi nghe không, hơn trăm năm trước, giới luyện đan xuất hiện một thiên tài. Tên thiên tài này, xuất thân từ tông môn thần bí, trời sinh lại kiêu ngạo. Sau khi hắn xuất đạo, các loại phỉ báng, vu oan hắn không ngừng nổi lên. Nào là dị đoan, ngông cuồng, người điên, tà ác, các loại đánh giá không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng mấy người từng quen biết với hắn, đều nói hắn là tên điên, là cuồng nhân, có thể nói là hỗn đãn. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác lại đi cầu hắn. Cho dù trong lòng mắng hắn, hận hắn, biểu hiện trước mặt hắn đều là tươi cười vuốt mông ngựa. . .Người như vậy, ngươi có muốn biết tên của hắn hay không? Nhậm Thương Khung nói: - Tỷ tỷ chẳng lẽ là nói truyền kỳ của luyện dược giới Vạn Dược Tôn? - Không tệ không tệ, hiểu biết của ngươi cũng không ít. Dung Tố Tố ánh mắt thâm trường, ung dung nói tiếp: - Vài thập niên trước, Vạn Dược Tôn rời khỏi Tây Vực, một mình đi về phương đông, thăm dò Tu La Hải Vực. Ngươi muốn biết vì sao không? - Mời tỷ tỷ chỉ giáo. Nhậm Thương Khung trong nội tâm lo lắng, nhưng không thể không giả bộ thỉnh giáo. - Thiên hạ không người nào hiểu Vạn Dược Tôn, nhưng có một người ngoại lệ. Đó chính là sư huynh Xích Hà Quang của Vạn Dược Tôn. Vạn Dược Tôn tiến thẳng Tu La Hải Vực, chính là vì tìm một đường ra cho nhân loại thoát khỏi uy hiếp của Yêu tộc. Đáng tiếc . . . đáng tiếc, Vạn Dược Tôn cao siêu quá ít người hiểu. Dung Tố Tố nói đến đây, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, chậm rãi lắc đầu thở dài: - Dùng lực lượng một người, muốn cứu vãn vận mệnh nhân loại, sao có thể được chứ. Hơn nữa, nhân loại trời sinh vốn dĩ tham tài hám lợi, vì tiền tài, danh lợi, sắc dục mà không chuyện gì không làm, cho dù là cường giả nghịch thiên, cũng không cách nào cứu vãn được. Kẻ yếu mặc dù không bị Yêu tộc giết hại, nhưng trong mắt cường giả nhân loại, cũng chỉ là con sâu cái kiến? Chết trong tay Yêu tộc hay chết trong tay đồng loại thì có gì khác nhau? Nhậm Thương Khung nghe xong không khỏi trầm tư, lời này không biết vì sao, hắn sau khi nghe xong lại ngũ vị tạp trần. Tựa hồ có chút đồng cảm, nhưng cuối cùng lại không muốn thừa nhận. Ho nhẹ một tiếng: - Tỷ tỷ lời rất cao kiến, bất quá tiểu đệ đầu óc thiển cận, nghe rất khó hiểu, cái này. . . Dung Tố Tố liếc mắt tới: - Đừng có giả vờ trước mặt bổn cô nương! Ngươi đừng nói với ta, thuật luyện đan của ngươi, cùng Vạn Dược Tôn một chút quan hệ cũng không có? - Này. . . . - Hừ, đừng nghĩ nói xạo. Bổn cô nương liếc mắt cũng có thể nhận ra, khí chất trên người ngươi, ta có cảm giác rất quen thuộc. Loại cảm giác độc nhất vô nhị này. Trong thiên hạ, chỉ có Vạn Dược Tôn mới có thể có được. Cho dù ngươi không phải là truyền nhân y bát của hắn, cũng khẳng định đạt được chỗ tốt từ hắn! Nếu không như thế, ở Hắc Thạch Thành, bổn cô nương cũng không rãnh rỗi xen vào việc của các ngươi. Nhậm Thương Khung cười khổ, hắn phát hiện, ở trước mặt cô gái này, nửa điểm bí mật của hắn cũng giấu không được. - Hiện tại có thể nói thật chưa? - Tỷ tỷ muốn nghe cái gì? - Quan hệ của ngươi cùng Vạn Dược Tôn. Nhậm Thương Khung cười hắc hắc: - Tỷ tỷ quan tâm Vạn Dược Tôn như vậy, chỉ vì hoài nghi ta cùng Vạn Dược Tôn có quan hệ, liền trượng nghĩa xuất thủ tương trợ. Tiểu đệ ngược lại rất hiếu kỳ, tỷ tỷ cùng Vạn Dược Tôn, có quan hệ như thế nào? Dung Tố Tố tức giận nói: - Là người ta hỏi ngươi, sao ngươi hỏi ngược lại ta? - Tỷ tỷ nếu không giải đáp, tiểu đệ khẳng định cũng không nói thật nha. Dung Tố Tố cười hắc hắc: - Được rồi, Vạn Dược Tôn là sư thúc của ta. Hài lòng chưa? Nhậm Thương Khung ngây ngẩn cả người: - Vậy tỷ tỷ là gì của Xích Hà Quang. - Đương nhiên đó là sư tôn của ta. Dung Tố Tố hừ một tiếng: - Hiện tại có thể trung thực nói ra được chưa? - Được rồi, ta thừa nhận, ta từng cùng Vạn Dược Tôn tiền bối có chút duyên phận. Được lão nhân gia ưu ái, truyền thụ cho ta một ít luyện đan thuật. - Chỉ những thứ này? Dung Tố Tố chớp mắt, phảng phất có chút ít không tin. Nhậm Thương Khung cười khổ nói: - Tỷ tỷ cảm thấy dùng tính cách của Vạn Dược Tôn tiền bối, chẳng lẽ sẽ thu ta làm đồ đệ hay sao? - Hừ, thiên phú võ đạo của ngươi mặc dù không tệ, nhưng chưa phải là thiên tài vượt trội. Sư thúc cả đời thích độc hành, chắc chắn sẽ không thu đồ đệ. Nói đến đây, bỗng nhiên cười đắc ý: - Nói như vậy khẳng định ngươi cảm thấy bị đả kích rất nặng nề a? Đường đường là quán quân thí luyện của Vân La Thành, trong nội tâm khẳng định cảm thấy khó chịu lắm đúng không? Nhậm Thương Khung cười hắc hắc: - Đại thế giới lớn như vậy, ta chỉ là một võ giả nho nhỏ ở Vân La Thành, chưa đủ tư cách mù quáng tự đại. Tỷ tỷ đả kích cũng tốt, thổi phồng cũng tốt, tiểu đệ cũng không ngại. Dung Tố Tố lông mày khẻ cau lại, lần đầu tiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Nhậm Thương Khung. Nhịn không được hỏi: - Sư thúc ta thật không truyền thụ cho ngươi kỹ năng khác? Thí dụ như tâm đắc luyện đan của người? Hay siêu cấp Đan Đỉnh chẳng hạn? Nhậm Thương Khung nói: - Tỷ tỷ cảm thấy ta có tư cách này sao? Cho Tố Tố kêu lên: - Ngươi tự nhiên không có. Bất quá bổn cô nương cảm giác, cảm thấy ngươi nói không tỉ mỉ, hình như có chỗ gạt ta. Nhậm Thương Khung giang tay ra: - Tỷ tỷ trời sinh đa nghi, tiểu đệ không biết giải thích như thế nào cả. - Hừ, hôm nay trước tha cho ngươi. Thấy ngươi thành thật trung thực, tỷ tỷ cho ngươi một tin tức hữu dụng. Đêm nay muốn đối phó các ngươi chính là cường giả ba trại sáu động của Ma Y Giáo. . . .