" Thật nực cười, đây là nhà của tôi, tôi còn chưa hỏi cô, cô lấy quyền gì mà hỏi ngược lại tôi." Kino đáp với giọng nói đắt thắng, tuy không biết vì sao cô nàng này lại ở tại nhà mình vào giữa đêm như thế nhưng bây giờ có vẻ như anh chàng không còn quá quan tâm vào chuyện đó nữa rồi, vì có lẽ anh đã bị thân hình nóng bổng kia cuốn hút lấy. " Tôi, tôi..." - Yui lắp bắp không biết nên đáp trả thế nào, đúng là cô đang ở tại nhà của hắn, phải giải thích sao cho vừa đây chứ. " Sao.. nói đi chứ!!" - Kino bắt đầu tiến lại gần cô với đôi mắt mờ ám, rốt cuộc thì tên biếи ŧɦái này muốn gì? " Này, đừng có lại gần tôi." - Yui nhăn nhó lùi bước về sau, cố né tránh cái chạm từ hắn. Đôi mắt xanh sắc sảo liếc nhìn từ cử chỉ rung sợ mà trong lòng không ngừng thích thú, những thứ hắn không thể chiếm lấy thì hắn lại càng muốn nó phải thuộc về mình. " Đừng sợ, tôi sẽ không làm em đau đâu." - Kino đột nhiên thay đổi cách xưng hộ của mình khiến cô có chút lo lắng, nếu không phải do bị thương nặng, tên này ngay cả cơ hội trêu chọc cô cũng không có. " Biếи ŧɦái!!" - Cô cố thét lớn, mong rằng anh em họ có thế nghe thấy. " Gì cơ biếи ŧɦái?!! Thế mà mỹ nhân trong thiên hạ này theo tôi đếm không xuể đấy." - Tự tin hắn choàng tay siết chặt lấy vòng eo cô thon gọn, sức mạnh này ngày càng tăng lên chứ không hề suy giảm, với thị lực bây giờ cô không thể chống cự lại hắn. " Thế thì cứ đi mà chọn một trong số mỹ nhân của anh đi." - Yui cố dùng sức đẩy hắn ra nhưng thật sự hắn quá mạnh so với cô tưởng tượng. " Tôi đã chán lắm bọn con gái suốt ngày chỉ biết sà vào lòng tôi, kiểu con gái khó chiếm đoạt như em.. mới thú vị." - Hắn đưa tay nâng lấy cằm cô, đôi môi mỏng quyết rũ khiến hắn suýt nữa đã không thể kiểm soát bản thân mình. " Sakamaki.. mau đến cứu em với. " - Yui thầm nghĩ, bây giờ chỉ cầu mong sao anh em họ có thể cảm nhận được. " Em như thế chỉ càng khiến tôi thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ."- Sau câu nói đó, hắn ép sát cô vào tường và chiếm ngay lấy đôi môi cô mềm mỏng " BỤPP.." Raito từ xa phóng đến, lập tức tặng ngay cho tên Kino biếи ŧɦái kia một cú đấm thấu trời, hắn ta không kịp phản ứng, nên đã dính ngay cú đấm huyền thoại của Raito, Kino ngã nhào xuống đất, ôm lấy khuôn mặt mình. " Em không sao chứ." - Raito ân cần liền cỡ ngay chiếc áo khoái của mình rồi choàng vào cho cô. " Em không sao." " Mày.. nếu khuôn mặt điển trai này bị gì thì mày tính sao đây hả." - Kino tức giận khi bị một tên khác cướp lấy con mòi ngon của mình. " Nếu ngài Aoyama biết được chuyện này thì sẽ ra sao nhỉ, vốn là một dòng tộc lẫy lừng ngàn người ngưỡng mộ, mà vì mày nên mới bị ô uế đấy." - Raito với cánh tay bị thương nặng giang ra che chở lấy cô, không biết vì điều gì khiến anh từ giường bệnh lao thẳng đến đây, tuy chỉ là một điều nhỏ nhoi như cũng rất khiến Yui cảm động. " Em rể, xem em kìa, cả đứng còn không vững thì đừng ở đó mà dậy đời.. anh đây." - Kino lao đến nắm lấy cổ áo anh hung tợn, hắn quyết không qua cho những kẻ dám phá hỏng bữa ăn của mình. " Dừng tay lại đi, anh làm gì vậy.." - May mà khi đó Julia xuất hiện cản lấy anh, trong nhà này người mà Kino lo lắng và thương yêu nhất chỉ có mỗi cô em gái bé bổng này. " Em buông ra, để anh.." " Anh mới về mà đã gây ra chuyện, anh không thấy cha đã quá mệt mỏi về anh sao hả." - Julia " Mà sao hôm nay em lạ thế, thấy vị hôn phu của mình ở cạnh bên một cô gái như thế, không ghen sao?" - Kino có chút bất ngờ về hành động của Julia ngày hôm nay, lẽ ra cô phải rất tức giận mới đúng, cô em gái này không phải anh hiểu rõ nhất hay sao. " Thật ra là.. chúng em sẽ huỷ hôn." " Gì chứ, huỷ hôn?! Chuyện này không đem ra đùa được đâu." " Em đã quyết định rồi." - Julia đáp không một chút nhân nhự. " Hôn ước giữa hai gia tộc không thể nói bỏ là bỏ được, nói chung em nên từ bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc đó đi thì hơn." " Thôi việc đó chúng ta sẽ nói sau, anh mệt rồi thì mau vào nhà nghỉ ngơi đi." Julia " Hôm nay ở nhà có người lạ, anh không quen cho lắm, để hôm khác vậy." - Kino nói rồi liếc mắt sang Raito, những gì mà anh đã làm cho hắn ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ đáp trả lại một cách nồng hậu, cứ đợi đó mà xem, Kino đây không phải là một kẻ thích nhường bộ. " Chuyện giữa tôi và em còn chưa giải quyết xong đấy nhé.. hẹn gặp em vào ngày không xa." - Hắn biến mất sau một nụ cười chứa đựng đầy sự bí ẩn. " Tên điên. Em ổn chứ.." - Raito liền xoay qua dịu dàng quan tâm Yui, thế thôi cũng đủ thấy tình cảm anh dành cô to lớn thế nào. " Vết thương của anh.." " Không sao đâu mà." " Xin lỗi mọi người nhé. Cũng khuya rồi mọi người nghỉ ngơi sớm đi." - Julia nhìn thấy họ thân mật bên nhau như thế đúng thật là có chút ganh tị, giá như vào một ngày không xa, Carla có thể quan tâm cô được như thế, dù có đánh đổi gì cô cũng nguyện lòng. . . . . . Quay lại với căn phòng nặc mùi thuốc, người con trai với trái tim đau lòng vẫn đang lẳng lặng ngồi đó và suy ngẫm, hy sinh nhiều để làm, sau tất cả, lại tự mang niềm đau về cho chính mình, thật ngu ngốc, đúng thật là ngu ngốc. " Sao anh còn chưa ngủ.." - Giọng nói thân quen cất lên trong không giang không một tiếng động, Julia nhẹ nhàng tiến đến choàng tay qua cổ anh, dịu dàng cô nói. " Không ngủ được. À mà cô.. em đến đây làm gì?" - Anh lạnh lùng đáp trả và trong có vẻ như không quen với cách xưng hô này cho lắm. Như mà cái gì mới mà chẳng lạ lẫm, dần dần sẽ lại quen. " Vì em biết anh đang cần có người bên cạnh." Vừa dứt lời, Julia liền dùi đầu vào lưng anh. Câu nói ấm áp và ngọt ngào đến mức khiến Carla có chút dao động, trái tim băng giá bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Carla xoay người, ôm chọn lấy người con gái ấy vào lòng. Đã đến lúc anh phải thay đổi, quên đi hết những quá khứ đau buồn và bắt đầu lại tất cả, anh sẽ cố gắng, cố gắng mang đến hạnh phúc cho người con gái này. " Xin lỗi, tôi không nên.." Anh chưa nói dứt lời cô liền đưa tay che lấy miệng anh, rồi đáp: " Dù là bao lâu em cũng sẽ chờ, chỉ cần anh cho phép em có thể bên cạnh anh là được." Julia tin rằng chẳng có ai vĩnh viễn mà không thể rời bỏ ai, và cũng chẳng có ai  vĩnh viễn có thể ở bên cạnh bạn, vì bạn nên nhớ vào những ngày mưa ngay đến cả cái bóng cũng vắng mặt. Hết Chap 51. Thấy hay thì hãy tặng author một like nhé!!