Chương 76: Lily siêu tiến hóa "Thế nên các ngươi liền mang nàng tới đây?" Độ Nha 12345 liếc mắt xem xét thiếu nữ người sói đang ngồi xổm ở bên cạnh nhìn mình, trong cổ họng nàng không ngừng phát sinh tiếng gầm nhẹ uy hiếp, " À này ta nói trước với ngươi nhá, dụng cụ trong nhà này của ta đều là tạo thành từ hợp kim siêu phàm đấy, nàng gặm mà hỏng răng ta cũng mặc kệ nha." Hác Nhân vừa lôi đuôi Lily nỗ lực kéo nàng từ bên cạnh bàn làm việc của Độ Nha ra một bên, vừa tỏ vẻ lúng túng giải thích: "Lúc mới tới đây bệnh trạng còn không nghiêm trọng như vậy, ai biết vừa truyền tống lên trời một cái là nàng đến nói chuyện cũng quên cách nói rồi... May là hiện tại còn không cắn người." Giờ khắc này đoàn người đương nhiên là ở văn phòng của Độ Nha 12345, hơn nữa tình trạng của Lily xem ra càng nghiêm trọng hơn so với lúc vừa mới tỉnh buổi sáng: Người sói thiếu nữ đã hoàn toàn quên việc đứng thẳng đi lại, nàng bốn chân nằm nhoài bên cạnh bàn của Độ Nha 12345, cúi gằm mặt ai gọi cũng không phản ứng, chỉ có thể nghe được từng trận gầm gừ phảng phất như dã thú từ trong miệng nàng truyền tới, hiện tại nàng đã bắt đầu cắn tất cả những vật có thể cắn bên trong tầm mắt, bao quát cái bàn trong phòng cùng cái khung cửa lúc mới vào phòng vừa nãy, nàng thậm chí còn cắn ảo thuật tôi tớ đi ngang qua một cái, kết quả bị sóng trùng kích ảo thuật phản dame nổ đen cả mặt—— càng nguy hiểm hơn là, nàng đã quên cách nói chuyện. Nhưng Hác Nhân biết trong lòng Lily vẫn là tỉnh táo, nàng sở dĩ không ngừng gặm cắn vật cứng là để đem sự chú ý của mình phân tán đến những thứ khác, nàng đang làm hết sức tránh khỏi việc mình công kích người khác. Cắn ảo thuật tôi tớ một cái chỉ là bất ngờ: Ai bảo tên kia còn không ra cái hình dạng con người, phỏng chừng Lily tưởng lầm đó là hoa quả đông lạnh biết đi. Ngay cả Vi Vi An bình thường rất xung khắc với Lily giờ phút này cũng một mặt lo lắng, cô nương quỷ hút máu nói cho cùng vẫn là tâm địa thiện lương, nàng có chút không đành lòng nhìn Lily: "Nếu không trước tiên tìm cho nàng cái ống tuýp gặm tạm?" "Không cần, cũng không phải vấn đề lớn lao gì cả, " Độ Nha 12345 phất tay để Hác Nhân lui lại, sau đó ngồi xổm ở trước mặt Lily mạnh mẽ vặn lấy đầu nàng làm cho nàng ngẩng đầu lên, "Nha đầu sói con, nhìn con mắt của ta." Kể cũng lạ, nguyên bản Lily ngoại trừ bản năng đã sắp không thể nào suy nghĩ bình thường sau khi nghe Độ Nha nói thế mà lập tức yên tĩnh lại, nàng hô hấp chậm rãi trở nên vững vàng, sau đó xuất thần mà nhìn mặt Độ Nha 12345, phát sinh âm thanh mơ hồ: "Bác...sỹ ỹ ỹ ỹ…?" "Đúng rồi, hiện tại ta là bác sĩ, ngươi nhìn con mắt của ta, nói, ngươi nhìn thấy gì?" Độ Nha 12345 vẻ mặt ôn hòa nói, ngữ khí nhu hòa khiến Hác Nhân chỉ muốn gặp đau tim: Vì sao nữ thần bệnh thần kinh này lúc bình thường không thể nói chuyện nhẹ nhàng thế này? ! Trong ánh mắt Lily lóe qua một tia thanh minh, nàng cẩn thận nhìn hồi lâu mới gật đầu: "Khóe miệng của ngươi còn đang dính nửa sợi mỳ ăn liền..." Độ Nha 12345 một cái tát vỗ vào trên gáy Lily: "Để ngươi nhìn con mắt của bà chứ không phải nhòm vào miệng, con hàng ngáo chó này!" Hác Nhân nghe đến đó liền an lòng: Quá tốt rồi, vẫn là cái nữ bệnh thần kinh bình thường kia, nói chuyện hàm lượng muối vừa đủ. Yitzhak vốn vẫn cùi đầu rất là cung kính mà chờ ở bên cạnh, lúc này không nhịn được đụng cánh tay Hác Nhân một cái: "Vị thần quản lý thế giới này của các ngươi... Bình thường cũng thế này à?" "Đúng vậy, những thế giới khác không giống sao?" Hác Nhân thuận miệng nói rằng. "Phí lời, " Yitzhak nhỏ giọng thầm thì, "Hi Linh Thần Hệ 70% đều là mặt đơ... Làm sao mà ngươi lại dính vào một vị như thế này?" Hác Nhân: "..." Lúc này Độ Nha 12345 còn đang nghĩ biện pháp khơi dậy một thứ gì đó trong nội tâm Lily, nàng nhấn đầu Lily, đồng thời trong con ngươi của nàng bắt đầu loé lên hào quang màu xanh trắng, âm thanh hòa hoãn trầm thấp, tựa hồ có chứa một loại ma lực nào đó: "Mặc kệ thấy cái gì cũng không cần lo lắng, tất cả đều là ảo giác, ngươi hiện tại ở một chỗ phi thường an toàn. Được rồi tiểu cô nương, Nói cho ta, ngươi nhìn thấy gì?" "... Mặt trăng, mặt trăng rất lớn rất tròn..." Lily còn duy trì tư thế ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhưng bắp thịt cả người đang chầm chậm thả lỏng, "Màu đỏ, trên mặt đất có thứ gì đó giống nước biển đang không ngừng lay động... khóe miệng ngươi thật sự có mì sợi nà." "... Nghiêm túc một chút! Đem sự chú ý đặt vào con mắt của ta!" Độ Nha 12345 dùng sức lau khóe miệng, "Ngoại trừ mặt trăng còn có cái gì? Hồi ức chuyện đã xảy ra buổi tối ngày hôm ấy, ngoại trừ những thứ mà ngươi dùng con mắt để nhìn, trong đầu của ngươi còn phát hiện cái cảnh tượng gì nữa không?" "Trên mặt trăng có người... Ta không nhìn thấy bọn họ, nhưng ta biết trên mặt trăng xác thực có rất nhiều người, bọn họ đang hòa tan, biến thành một phần của nước biển... Trên mặt đất cũng có người, tất cả mọi người đều đang hòa tan, ta sợ quá... Ta nghĩ rằng mình trở nên mạnh mẽ một chút thì sẽ không bị hòa tan, sau đó... Ngươi lau chưa sạch, khóe miệng vẫn còn nước mỳ." Độ Nha 12345 khẽ mỉm cười: "... Thiếu nữ, rút binh khí ra, ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến." Hác Nhân mau tới trước điều đình, hắn cũng không biết tại sao sự tình rất nghiêm túc trên lý thuyết cuối cùng đều biến thành như vậy, nhưng hắn biết nhiệm vụ chính của mình ở chỗ này là điều đình: "Được rồi được rồi, nàng bình thường thì có chút ngố, nói chuyện không cần đầu óc, càng khỏi nói hiện tại nàng đang ở trạng thái dùng đầu gối để suy nghĩ. Tóm lại thì chuyện của Lily rốt cuộc là như thế nào?" "Cô quỷ hút máu này của nhà ngươi cũng giỏi lắm, " Độ Nha 12345 đứng lên, thật sâu nhìn Vi Vi An một chút, "Nàng bản lãnh lớn lắm, nhưng e sợ hiện tại cũng không biết nên làm sao khống chế. Con sói nhỏ này cũng không có vấn đề gì, chỉ là bị tai nạn ảo giác xâm lấn tầng tiềm thức, bản thân nàng vẫn không chú ý tới, nhưng mỗi lần ngủ đều sẽ bị ác mộng kích thích một lần, từ từ dẫn đến việc sức mạnh mất khống chế, cái này cũng là lý do tại sao qua một đêm tình huống của nàng sẽ chuyển biến xấu nhiều như vậy: Nằm mơ thấy ác mộng nên bị sợ hãi rồi." Nói xong, Độ Nha 12345 cúi người xuống vỗ vỗ đầu Lily: "Kỳ thực ta còn muốn báo tin vui cho ngươi đây..." Độ Nha 12345 vừa dứt lời, Hác Nhân thuận miệng liền tiếp một câu: "Cô nương này có thai?" Nhất thời toàn bộ gian nhà yên tĩnh chưa từng có, chỉ có âm thanh Lily gặm bàn cọt cà cọt kẹt không ngừng vang lên, Vi Vi An vẻ mặt cổ quái nhìn Hác Nhân một chút: "Chủ nhà, rốt cuộc thì não của ngươi hoạt động bằng ngăn nào thế?" Hác Nhân luống cuống tay chân giải thích: "Không phải, ta xem ti vi không phải toàn diễn kiểu thế này sao, cứ đến đoạn này chắc chắn sẽ có câu 'Cô nương có thai' ..." Độ Nha 12345 thuận lợi gảy ra một quả cầu điện nhỏ nện ở trên gáy Hác Nhân: "Cái đầu óc này của ngươi mà ở Ảnh Tử Thành nhất định có thể lăn lộn vui vẻ sung sướng, bên kia mấy tên gia hỏa thiên nam địa bắc ra sao cũng có, ngươi nhất định có thể tìm tới đồng loại. Nhưng mà điều ta muốn nói chính là —— con sói nhỏ này đang tiến hóa." Lily đang dùng sức gặm chân bàn dĩ nhiên lập tức ngừng lại, lỗ tai ngểnh lên nghe ngóng: Nàng vẫn chưa hoàn toàn ngốc nhé. "Tiến hóa?" Hác Nhân cảm giác cái phương thức phát triển này rất thần kỳ, "Nàng kỳ thực là Digimon?" ". .. Chờ khi xong việc cho con sói nhỏ này ta phải trị liệu cho ngươi mới được, lại kéo dài thêm nữa là hết thuốc chữa rồi, " Độ Nha 12345 lắc đầu thở dài một tiếng, "Các ngươi không biết cái tiểu nha đầu này còn chưa trưởng thành sao?" "Nàng đã thành niên a, " Vi Vi An là cái thứ nhất đứng ra, "Ngươi nhìn dáng dấp kia của nàng, chỗ nào giống vị thành niên?" "Chỉ có vóc dáng thôi, " Độ Nha 12345 bĩu môi, "Hay là trên thân thể là trưởng thành, nhưng là một người sói, năng lực của nàng rõ ràng còn thiếu hụt, ta đã nghe Hác Nhân nói, Lily ngoại trừ khí lực rất lớn kỳ thực căn bản không có bất kỳ năng lực đặc thù nào đúng không?" "Còn có mũi khá là thính, " Hác Nhân mau mau ở bên cạnh bổ sung hai câu, "Mặt khác nàng có thể mọc đuôi." "Cái má nhà ông cái này không tính là năng lực đặc thù!" Độ Nha 12345 phất tay gọi ra một cái ảo thuật tôi tớ, sau đó chỉ vào Hác Nhân, "Người đến, cho vị công tử này uống thuốc! Làm sao cho hắn không có thời gian mở miệng là được!" Hác Nhân nhất thời khóa mồm, Vi Vi An thì lại suy tư gật gù: "Đúng, ta vẫn hiếu kỳ điểm ấy, bình thường người sói tuy rằng cũng không am hiểu phép thuật... Nhưng ít nhất bọn họ còn có một ít năng lực thiên phú, tỷ như chủ động cuồng bạo, hắc ảnh bộ, nguyệt quang ẩn nấp loại hình, nhưng cái đại cẩu này hình như ngoại trừ khí lực vô cùng lớn và khỏe mạnh chưa từng có thì cái gì cũng không biết, nàng vẫn cho là mình luyện ném gạch năm năm chính là siêu cấp đại chiêu đây. Nhưng mà người sói có thuyết pháp 'Tiến hóa' này sao? Ta biết người sói đều là trưởng thành đến số tuổi nhất định rồi tự nhiên sẽ nắm giữ những năng lực này, đại cẩu nhìn thật giống như là muốn trưởng thành theo phương thức bạo phát hay sao?" "Ai để cho các ngươi cứ đứa này lại dị thường hơn đứa khác đây?" trong lời nói của Độ Nha 12345 tựa hồ bao hàm thâm ý, "Bình thường người sói sẽ từ từ trưởng thành, nhưng đêm đó tiểu cô nương này bị ánh trăng của ngươi kích thích nên đã siêu tiến hóa. Ầy, đây cũng cũng là chuyện tốt, đau dài không bằng đau ngắn, Hác Nhân ngươi đỡ tốn năm năm mỗi ngày dọn dẹp gia dụ bị Lily gặm hỏng: Người sói khi thức tỉnh năng lực mới cũng có trường hợp phản tổ hóa như thế, bình thường thời kỳ trưởng thành có tới năm năm!" Hác Nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, cái khác hắn không quan tâm, chỉ cần biết rằng Lily đây là hiện tượng sinh lý bình thường (hơi mất khống chế) hắn liền yên tâm. Sau đó sự tình muốn cân nhắc, chính là làm sao để cái con hàng này an toàn vượt qua thời kỳ tiến hóa.