Trải qua gần một canh giờ nghiên cứu, Hác Nhân rốt cục xác định một chuyện: Cái Dữ liệu đầu cuối này trong tay mình thói xấu lớn không có, thói xấu vặt không ngừng, cho dù hắn là cái tay mơ lần đầu tiếp xúc loại trò chơi công nghệ cao này hắn cũng có thể nhìn ra hệ thống bên trong cái thiết bị này có chỗ không đúng lắm. Rất nhiều chức năng nhìn qua không hiểu ra sao, rất nhiều tư liệu đối với hắn tám gậy tre đánh không tới, hắn còn chuyên môn tìm hỏi AI của Dữ liệu đầu cuối, kết quả liền AI cũng không biết những thứ đồ này chuẩn bị để làm việc gì —— Độ Nha 12345 để nó download, nó liền cài đặt. Không sai, là Độ Nha 12345 hạ lệnh cài mấy cái vớ vẩn đó vào, mà không phải hệ thống có sẵn. Mỗi một cái Dữ liệu đầu cuối từ tổng bộ Cục Quản Lý Thời Không phát xuống dưới kỳ thực đều được reset toàn bộ hệ thống, theo lý thuyết chúng nó sau khi được đưa đến cơ sở hẳn là đều giống nhau mới đúng, nhưng nhân viên quản lý khu vực cơ sở có quyền căn cứ tình huống địa phương mà tăng thêm một ít trình tự có công dụng đặc thù cho những Dữ liệu đầu cuối này, tỷ như bách khoa toàn thư của sinh vật địa phương, tỷ như bản đồ đường hàng không vũ trụ khu vực, tỷ như kim chỉ nam hướng dẫn an thai giảm áp lực chuyên môn chuẩn bị cho thẩm tra quan nữ tính, tóm lại mặc kệ bạn muốn thứ kỳ quái bao nhiêu đều có thể tìm thấy ở trong kho tư liệu tổng của Hi Linh Đế Quốc, vì lẽ đó Dữ liệu đầu cuối có thể lắp đặt trình tự cũng nhiều vô cùng tận —— sau đó thì vấn đề là ở chỗ này này, quan trên địa phương của Hác Nhân là một bà nữ nhân (nữ thần? ) đầu óc có hố, con hàng kia rõ ràng đối với đồ vật khoa học kỹ thuật một chữ bẻ đôi không biết, nhưng cũng không biết xin thêm mấy cái thiết bị hệ thần bí, một mực nàng còn có tính cách là một khi thấy cái gì hay hay đều thích tự tay động chạm tí, Dữ liệu đầu cuối của Hác Nhân sau khi bị đưa đến bên này, đầu tiên là để Độ Nha 12345 chơi nửa ngày... Hiện tại Hác Nhân cùng Vi Vi An liền nhìn (một bộ hai ngàn bản) - (series bách khoa toàn thư vũ trụ PT-385) trên Dữ liệu đầu cuối rơi vào sững sờ trạng thái, hắn phát hiện cái đồ vật khiến người ta vô cùng đau đầu này còn không có cách nào delete được, trên thực tế trên Dữ liệu đầu cuối tất cả mấy thứ ngổn ngang bị Độ Nha 12345 lắp đặt đều không thể delete, bị cao cấp quyền hạn khóa chặt rồi... "Bản Ky kiến nghị ngươi ——thôi dùng tạm, " Dữ liệu đầu cuối trên hiện lên một hàng chữ, " Công năng của Bản Ky vẫn còn hoàn chỉnh, những thứ ngươi cần dùng không thiếu cái gì cả, ngươi chỉ cần áp chế chứng ép buộc của mình, thích ứng một thoáng việc bên trong thiết bị bên người mình có một lượng lớn tin tức rác rưởi là được rồi. Bởi vì nếu như ngươi tìm Độ Nha 12345 thượng quan yêu cầu đổi thiết bị, nàng sẽ cho ngươi một cái càng nát hơn so với bây giờ, đây là tình huống mà Bản Ky phát hiện sau khi tuần tra mạng lưới bản địa——tất cả những người từng tiếp xúc với Độ Nha 12345 thượng quan đều oán hận những chuyện tương tự, hơn nữa tỉ lệ trách cứ đạt đến một trăm phần trăm, nàng là một người rất am hiểu phá hỏng đồ vật." "Thôi thôi, " Hác Nhân mau mau vung vung tay, hắn cũng chỉ phiền muộn một lúc, sau đó tinh thần yên vui chiếm thượng phong liền đem chuyện này bỏ qua một bên, "Dù sao người quản lý hệ thống tư liệu là ngươi, đến lúc cần tư liệu gì ta chỉ cần kêu ngươi là được, những thứ đồ chơi ngổn ngang kia thì mắt không thấy tâm không phiền, ta coi như chúng nó không tồn tại là được, cái này không thành vấn đề chứ?" Trên Dữ liệu đầu cuối lập tức nhảy ra một nhóm chữ cực kì tinh tướng: " Tính năng của Bản Ky trác việt, công năng tuần tra mạnh mẽ, người sử dụng không cần lo lắng." Ở tương lai không xa, Hác Nhân nhất định sẽ biết được ngày hôm nay mình đã làm một quyết định chính xác cỡ nào. "Chúng ta cũng xuống ăn cơm đi, " Hác Nhân đem Dữ liệu đầu cuối ném vào trong túi, đem chuyện này triệt để ném ra sau đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ vừa khí thế vừa đẹp đẽ ở góc tường, "Lily xuống hơn một giờ rồi mà làm sao còn không thấy động tĩnh gì thế, bị lạc đường hay là làm sao." "Con đại cẩu kia là cái thùng cơm, sáng sớm chỗ này cung cấp một bữa tiệc đứng, nàng nhất định phải ăn đến mức đỡ bờ tường mà đi mới được, " Vi Vi An bĩu môi, "Không có giáo dưỡng, nàng chỉ được tí tiền đồ này." Hác Nhân không nói gì nhún nhún vai, dẫn Vi Vi An rời phòng, rất nhanh hai người đi tới phòng ăn ở lầu 1. Anh quốc là một quốc gia sống nhịp điệu chậm, Ở rất nhiều trường hợp, khắp nơi đều quanh quẩn một bầu không khí nhàn nhã bất cần đời, một ngày của dân bản xứ phổ biến bắt đầu từ chín giờ sáng, bao quát bữa điểm tâm của bọn họ—— Hác Nhân hiển nhiên vẫn chưa thể thích ứng giờ giấc như vậy, độ lệch múi giờ của hắn còn chưa chỉnh lại, mới đến ngày đầu hắn đã nghênh tiếp một bữa sáng quạnh quẽ chưa từng có: Cả một đại sảnh tiệc đứng to đùng chỉ có vẻn vẹn mấy người, hắn và Vi Vi An phi thường dễ dàng liền nhìn thấy Lily ở ngay chính giữa phòng ăn, sự tồn tại của em gái người sói tăng cao dị thường, một người nàng chiếm cứ một cái bàn lớn, ăn uống như rồng như hổ, trước mặt nàng đã chồng ba bốn cái khay đã ăn sạch sẽ... Hác Nhân nháy mắt mấy cái: " Mọi người đều nói Anh quốc là đại bản doanh của giới ẩm thực tối, nhưng xem cái tướng ăn kia của Lily... Tựa hồ không nghiêm trọng như trong truyền thuyết?" Vi Vi An rất là xem thường: "Nàng chỉ ăn tạp thôi, từ nhỏ nàng đã là chủng loại không kén ăn0020mà." Hác Nhân bưng bàn ăn đi một vòng thật dài qua chiếc bàn để thức ăn, hắn rất may mắn phát hiện cũng không phải tất cả món ăn Anh quốc đều giống như những vật chất không xác định, đương nhiên khả năng này cũng có có quan hệ với tính chất của tiệc đứng, nói chung là hắn thuận lợi tập hợp được những đồ ăn mình dám ăn ở trong một đám đồ vật đầy màu sắc kì lạ, sau đó bưng mâm đi tới bên cạnh Lily: "Còn chưa ăn no à?" "Ừ, " Trong miệng Lily nhét đầy miệng, vừa dùng sức nuốt xuống vừa nỗ lực đem lời nói rõ ràng ra, " Rau Salad bên này ăn ngon thật! Hoa quả ăn cũng ngon! Chỉ có điều không thích thịt nướng nơi này, không bằng trong nhà..." Hác Nhân nhìn con mắt Lily, nhỏ giọng nhắc tới: "Là một người sói, ngươi không có cảm giác xấu hổ vì thực đơn của mình sao?" Lily lẽ thẳng khí hùng: "Ai bảo trong này không bán cục xương to!" Hác Nhân cảm giác đã không có cách nào giao lưu cùng người sói này. Sau đó hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Vi Vi An đang ngồi bên kia, không nhịn được muốn nói hai câu: "Mới vừa rồi còn nói người ta không có tiền đồ, ngươi cảm thấy tiền đồ của ngươi đi nơi nào rồi?" Trước mặt bàn trước mặt bàn của Vi Vi An ăn hầu như có thể dùng từ gò núi di động để hình dung, một số đồ ăn mà theo Hác Nhân có thể dùng từ đồ vật không xác đinh để miêu ta, mà mỗi cái nàng đều chọc mấy khối lấy ra, em gái quỷ hút máu đã nghèo quen rồi, đi tới nơi này, gặp một bữa tiệc đứng ăn thoải mái không cần phải trả tiền quả nhiên nàng không thể nào kiềm chế được nỗi xao động sâu trong nội tâm, mới vừa rồi còn chê ỏng chê eo Lily không tiền đồ, vừa quay mặt nàng đã nhà quê hơn cả người ta rồi! "Trước đây ta chưa từng sống những ngày tháng hạnh phúc như vậy!" Cô nương Quỷ hút máu trong miệng sắp nhét đầy một đống đồ vật to tướng, nói đến nửa câu sau hàm hồ như nói bụng, "Ngày hôm nay không nhanh nhanh ăn, không chắc sau này đến lúc nào mới có cơ hội lại ăn một bữa như thế đây..." Hiện tại Hác Nhân vạn phần vui mừng, may mà Anh quốc bên này phần lớn kế sinh nhai một ngày của người ta đều bắt đầu khoảng 9 giờ, toàn bộ phòng ăn tính cả nhân viên phục vụ cũng chỉ mười mấy người như vậy, bằng không hắn dẫn theo hai quỷ chết đói này, hắn thật sự không chịu nổi sự mất mặt này! Khi ba người bọn họ đang vội vàng đối phó bữa sáng, một nam nhân cao cao gầy gò chẳng biết lúc nào cũng bưng đồ ăn của mình đi tới, Hác Nhân chỉ nghe được bên cạnh truyền đến một âm thanh ôn hòa: "Xin hỏi ta có thể ngồi bên này sao?" Hác Nhân ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là một nam tử không quen biết, đối phương ăn mặc chiếc áo áo sơmi màu trắng bạc cùng quần dài màu đen, vóc người cao gầy, gọn gàng nhanh nhẹn, giữ lại một mái tóc đen rất tinh thần, dung mạo cũng không có bao nhiêu anh tuấn tiêu sái, nhưng mang theo một loại cảm giác rất tin cậy lão luyện. Dĩ nhiên điều làm người ta chú ý nhất ở đối phương chính là khuôn mặt đặc trưng của người phương đông, Hác Nhân chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền gần như khẳng định đối phương là cái người Trung quốc. "Há, bên này không có ai, ngươi tùy ý, " Hác Nhân phát hiện bàn đối diện có chỗ trống, liền gật gù, nhưng mà đồng thời hắn cũng phát hiện trong cái phòng ăn này đâu đâu cũng có bàn trống, nam nhân cao gầy trước mắt hoàn toàn không cần thiết đến chỗ của mình "Ngồi nhờ", theo bản năng hắn có ba phần hiếu kỳ cùng cảnh giác đối với người xa lạ trước mắt. Hắn còn nhớ kỹ " Nhiệm vụ tuyệt mật " của mình đây, lòng cảnh giác so với dĩ vãng cao không ít. Có một người ngoài đột nhiên nhô ra, Vi Vi An cuối cùng cũng coi như nhớ tới sự thực rằng bản thân là cao cấp Huyết tộc, liền mau mau giảm tốc độ ăn uống lại, nỗ lực nghiêm mặt giả vờ ta là một quý tộc có tố chất—— nếu như nàng có thể lau hết mỡ trên khóe miệng đi thì càng có sức thuyết phục. "Ở đây nhìn thấy đồng hương cũng không dễ dàng, " nam tử cao gầy ngồi xuống, lúc mở miệng nói chuyện rất là thân thiết, cũng không khó bắt chuyện như ấn tượng của Hác Nhân với hắn lúc đầu, "Các ngươi đến đây du lịch à?" "Đồng hương?" Hác Nhân thật không nghĩ tới chính mình đoán đúng, bởi vì cái trình tự thông dịch kia, làm cho lúc này hắn hoàn toàn không thể nhận ra đối phương đang nói tiếng trung hay ngôn ngữ gì khác, lúc này nghe đối phương tự xưng là đồng hương mới dám xác định suy đoán của chính mình, "Ngươi cũng là từ Trung Quốc đến a?" "Tất nhiên, dấu chân người Trung Quốc có ở khắp thế gian mà, " nam tử cao gầy vui cười hớn hở, "Thật vất vả nhìn thấy đồng hương ở đây, lại còn ngồi chung một bàn như thế... không gây phiền phức cho các ngươi chứ?" Hác Nhân mau mau vung vung tay: "Không có chuyện gì không có chuyện gì." "Vậy thì tốt, " nam tử cao gầy gật gù, sau đó phảng phất lơ đãng nói rằng, "Các ngươi đang tìm một địa phương tên là Joford hả?"