Đế Lộ

10,335 chữ
703 lượt xem
Một lúc sau thì Trần Dương cũng đã bắt đầu mở mắt. Sau một đêm tu luyện và nghỉ ngơi thì hôm nay tinh thần của hai người có vẻ rất xung mãn. Triệu Viễn bắt đầu nhảy xuống cây cổ thụ. Trong long Triệu Viễn đang tính toán: "Chuyện trước mắt là bắt đầu đi tìm yêu thú để luyện tập xem có thể đột phá đến thiên nhân lục trọng hay không". Đi được một thời gian thì Triệu Viễn phát hiện phía trước có động tĩnh, rồi đột nhiên có một con hoàng kim báo ra cản trước mặt hai người. Nhìn vào ánh mắt của hoàng kim báo Triệu Viễn không có nhận ra trong ánh mắt của nó đầy sự thèm khắt và sự cừu hận. Do nhân loại ngày càng nhiều đi vào hắc ám sơn mạch để đi săn bắt yêu thú khiến cho số lượng yêu thú ngày càng ít đi. Nên mỗi lần yêu thú nhìn thấy nhân loại thì luôn xông ra tấn công để trả thù cho đồng loại. Trước mắt con hoàng kim báo này cũng vậy, tu vi cũng đã đặt tới thiên nhân bát trọng đỉnh phong. Lúc này Trần Dương liền muốn xông lên đánh nó nhưng được Triệu Viễn ngăn cẩn lại và nói: "Mập mạp ngươi cứ để ta lên, ta đã tới biên giới đột phá, đây chính là một cơ hội tốt". Nói xong không đợi Trần Dương trả lời thì Triệu Viễn đã xông lên phía hoàng kim báo. Lập tức đánh ra hỏa viêm chưởng. Hoang kim báo lúc này mới phản ứng "không ngờ tên nhân loại nhỏ yếu này gặp ta mà không chạy mà còn xông lên tấn công ta". Dù vậy hoàng kim báo cũng cảm nhận được nguy hiểm nên cũng đã bắt đầu né tránh chưởng lực. Triệu Viễn cũng không ngờ tới con hoàng kim báo này lại giảo hoạt như vậy. *Thấy ta vừa tấn công thì đã bắt đầu né tránh". Thấy vậy Triệu Viễn liền vung ra mấy chục quyền hướng về phương hướng hoàng kim hổ né tránh đi. "Ta cũng không tin đánh không chúng tên súc sinh ngươi". Một người một thú xông vào đánh nhau khiến cho cây cối xung quanh không ngừng sụp đổ, bụi mù bay tán loạn khắp nơi. Trần Dương ở bên cạnh không ngừng phải lui ra ngoài sợ vạ lây. Nhìn Triệu Viễn có thể dùng nhục thân trực tiếp đối kháng với hoàng kim báo, đầu óc của Trần Dương lúc này có chút không đủ dùng. — QUẢNG CÁO — "Không tên Triệu Ngưu này cơ thể lại mạnh như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy ai có thể tin". Ai biết nhục thân của yêu thú mạnh hơn những nhân loại đồng cấp rất nhiều, huống chi Triệu Viễn còn cảnh giới còn thấp hơn hoàng kim báo nhưng nhục thân lại mạnh đến như vậy, quả thực là không thể tin được. Đến lúc này thì Triệu Viễn đã bắt đầu chiếm chút thượng phong. Nhưng đồng thời Triệu Viễn mới chợt phát hiện một điều khá kỳ. "Dù nguyên lực của ta có tiêu hao bao nhiêu thì lập tức thần bí trong đan điền tuôn ra một đạo hỗn độn chi khí ngay lập tức thì nguyên lực liền được bổ xung ngay". Nếu người bình thường chiến đấu lâu như này út nhất cũng đã hao 6 đến 7 thành nguyên lực rồi. Trong lúc chiến đấu với hoàng kim báo thì bất chi bất giác thì tốc độ và kỹ xảo của Triệu Viễn cũng đang dần tăng lên, khi dùng hỏa viêm chưởng cũng ngày càng thuần thục. Một lúc sau hoàng kim báo đã chống đỡ không nổi chuẩn bị thối lui, chớp lấy thời cơ đó Triệu Viễn liền đánh ra hỏa viêm chưởng, một chưởng toàn lực đánh về hoàng kim báo. Ầm...ầm.. Vài tiếng nổ lớn vang lên, khi nhìn lại thì thấy cơ thể hoàng đã cháy đen, cũng đồng nghĩa với hoàng kim báo đã tử vong. Ngay lập tức thì Triệu Viễn liền tiến tới thu lấy thi thể hoàng kim báo vào túi trữ vật. Rồi liền gọi mập mạp tới rồi ly khai nơi này. Đi tới một ngọn núi rồi từ trong túi trữ vật lấy ra thi thể của hoàng kim báo rồi bắt đầu mổ xẻ và đốt lửa lên nướng rồi sau đó bắt đầu ăn. Ngày từng ngày trôi qua cũng như vậy, Triệu Viễn và Trần Dương cứ ban ngày là đi săn yếu thú, ban đêm thì nghỉ ngơi. Hai người phối hợp cũng ngày càng ăn ý. Kể từ lúc rời thành Phong Vân tiến đến hắc ám sơn mạch thì cũng đã qua 10 ngày rồi. Lúc này ở hắc ám sơn mạch ngoại vi trong một hẻm núi một trận chiến vừa kết thúc, Triệu Viễn và Trần Dương không ngừng thở hổn hển. Tuy vậy nhưng Triệu Viễn vẫn không quên nhắc nhở: "Mập mạp chúng ta mau rời khỏi đây, qua mấy ngày không ngừng chiến đấu với yêu thú thì ta cũng đã đạt tới biên giới đột phá". Rồi Triệu Viễn tìm tới một ngọn núi rồi đào một cái hang động rồi gọi mập mạp tới: "Ngươi ở ngoài hộ pháp cho ta, đợi ta đột phá thì chắc cũng là lúc về Phong Vân thành rồi". — QUẢNG CÁO — Trần Dương liền vỗ ngực đảm bảo: "Ngưu huynh cứ yên tâm mà đột phá, ta sẽ ở ngoài hộ pháp cho, nhất định sẽ không cho bất kỳ ai tới quấy phá". "Như vậy thì làm phiền mập mạp ngươi rồi". Triệu Viễn cũng không nói nhảm nhiều liền vào trong hang động rồi lấy một tảng đá chèn lại hang động. Rồi bắt đầu ngồi xuống khôi phục lại nguyên lực. Đợi nguyên lực khôi phục xong thì Triệu Viễn bắt đầu điều chỉnh lại cơ thể đến trạng thái tốt nhất rồi bắt đầu nếm thử đột phá. Vận lên hỗn độn lưu ly quyết ngay tức khắc thì bên ngoài cơ thể linh khí hội tụ vô cùng dày đặc bên trong cơ thể thì nguyên lực bắt đầu trùng kích thiên nhân lục trọng của khẩu. Bên ngoài động phủ lúc này thì trên đỉnh hang động Triệu Viễn đang bế quan thì linh khí hội tụ thành lốc xoáy khiến cho Trần Dương không ngừng lui ra ngoài. Trong lòng cũng cảm thấy khiếp sợ: "Nguy hiểm thật nếu không cách xa một chút thì bị cuốn vào trong nguyên khí phong bạo thì chỉ có đường chết rồi". Sau một hồi thì vài tiếng, Ầm..ầm… Vang lên, linh khí vòng xoáy bắt đầu cấp tốc hướng xuống động phủ của Triệu Viễn tuôn vào. Một tiếng cười sảng khoái vang lên. Haha.. "Cuối cùng thì ta cũng đã đột phá lên thiên nhân lục trọng". Nhưng chưa dừng lại ở đó, bên trong cơ thể long huyết lại bắt đầu chui luyện cơ thể Triệu Viễn một lần từ trên xuống dưới. Triệu Viễn cũng không ngờ: "Sau khi ta đột phá long huyết trong cơ thể ta lại tự động rèn luyện cơ thể khiến cho cơ thể ta đặt tới nhân thể đặt tới cửu giai". "Dù cho bây giờ ta có gặp phải yêu thú nhân cấp cửu trọng thì cũng có sức đánh một trận". — QUẢNG CÁO — Ở một nơi khác, cách chỗ Triệu Viễn khoảng 5 km có một nhóm 5 người gồm 3 nam, 2 nữ. Nếu Trần Dương ở đây chắc sẽ nhận ra 5 người này: huyết thần giáo thánh tử Huyết Vô Kỵ, kiếm tông thánh tử Ngạo Thế Quân, Thanh Liên giáo thánh nữ Liên Hoa Tiên Tử, Ngô gia thánh tử Ngô Phong, Linh gia thánh nữ Linh Tiểu Yêu. Những người này là thánh tử và thánh nữ của tam đại tông môn và tam đại gia tộc ở Đông vực thân phận vô cùng hiển hách, không ngờ lại tập chung cùng một chỗ. Nhưng trong số những người này lại không có thấy bóng dáng thánh tử Trần Gia đâu. Lúc này thánh tử huyết thần giáo mở miệng: "Bên kia vừa có động tĩnh phát ra khá lớn nếu ta đoán không sai thì chắc có hai con yêu thú huyền cấp đang đánh nhau, nhân cơ hội chúng ta đi qua chỉ cần đợi hai con yếu thú lưỡng bại câu thương thì chúng ta liên thủ chắc sẽ nhặt được không ít tiện nghi". Ngô Phong hừ lạnh "nếu ngươi muốn đi chịu chết thì cứ đi, ta không có thời gian rảnh đi theo ngươi". Lúc này Liên Hoa thánh nữ cũng lên tiếng: "Chúng ta đã canh ở đây không ít ngày rồi, chỉ cần đợi Tử kim sư ra ngoài kiếm ăn thì chúng ta có cơ hội lấy được linh chi vạn năm". "Nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ phải đợi không biết bao lâu nữa. Nghe vậy Ngạo Thế Quân và Linh Tiểu Yêu cũng gật đầu đồng ý với những lời Liên Hoa thánh nữ nói. Nguyên lai là mấy ngày hôm trước 5 người có đi ngang qua nơi này phát hiện bên dưới sơn cốc có một cái sào huyệt. Mọi liền hiếu kỳ đi vào trong động thì phát hiện một gốc linh chi vạn năm nhưng chưa đợi 5 người ngắt đi thì bỗng có một con tử kim sư nhân cấp cửu giai đỉnh phong, một chân cũng đã bước vào huyền cấp yêu thú. Sau một hồi chiến đấu nhưng không ai chịu xuất ra toàn toàn lực vì lo sợ bị đâm sau lưng, nên 5 người đành phải rút lui ra khỏi sơn cốc, nên mới có cục diện như vừa rồi. 5 người đành ước định đợi tử kim sư ra ngoài thì dựa vào bản lĩnh của mỗi người để tranh đoạt linh chi vạn năm, nắm đấm của ai lớn hơn thì sẽ thuộc về người đó..