Vô số ánh sáng sau lưng Hoắc Vũ Hạo theo toàn bộ theo một chưởng này đánh vào cơ thể nàng. Huyết sắc trong mắt lập tức bị đánh tan. Huyết quang rút đi, đôi mắt nàng trở nên trong suốt. Mà trên khuôn mặt trắng bệch của nàng vậy mà nhiều ra một tia đỏ ửng, còn có một tia mỉm cười giải thoát. - Cảm ơn ngươi. Thanh âm của nàng không còn khàn khàn, ngược lại trở nên êm tai dễ nghe, nhưng lại phảng phất đến từ một cái thế giới khác. Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ nhắm hai mắt, nước mắt tràn lan, căn bản cũng không nghe được thanh âm của nàng. Tại thời khắc đang chiến đấu sinh tử như thế này, hai người bọn họ vậy mà đều đắm chìm trong thế giới của bản thân. - Tưởng niệm là một thứ đồ vật rất sâu xa, ta nhớ mụ mụ, ta muốn ba ba. Vì sao các ngươi lại đi sớm, vì cái gì các ngươi không thể bảo hộ ta, để cho ta bị bà mập tra tấn, để cho ta ở trong hầm ngầm băng lãnh bị vô số người lăng nhục, bọn hắn được bà mập sai sử làm nhục thân thể của ta, tàn phá tâm linh của ta, ô nhiễm linh hồn của ta. Mà lúc đó, ta chỉ mới mười lăm tuổi. - Cừu hận là thứ duy nhất ta có thể dựa vào, đem linh hồn của ta tăng lên tới một cái tầng thứ khác, lúc đó, Linh Hồn Báo Thù của ta đã thức tỉnh. Ta thật hận, thật hận nam nhân háo sắc tham la , thật hận bà mập đã bị ta xé thành mảnh nhỏ. Ta muốn giết chóc, ta muốn giết chóc. Nhưng mà, ta cũng thật thống khổ. - Rốt cục có thể giải thoát sao? Ngươi để cho ta thấy được quang minh, cảm thấy tưởng niệm, còn có ái tình chưa từng xuất hiện trong linh hồn ta. Nguyên lai, ở trong thế gian này cũng không phải mọi thứ đều là dơ bẩn, còn có loại đồ vật thuần khiết như thế. Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi để cho ta cảm nhận được tình yêu say đắm của ngươi. Ngươi tịnh hóa lòng ta, ngươi để cho ta được giải thoát, cảm ơn ngươi. Ta thật vui vẻ, ta rất vui vẻ. . . Từ thất khiếu của nàng bắt đầu chảy ra khí lưu màu đen, khuôn mặt của nàng cũng bắt đầu nhanh chóng già yếu, trong giây lát liền trở nên tiều tụy hẳn đi. Khí lưu màu đen sau lưng nàng dần dần ngưng kết thành một đạo nhân ảnh, sau đó lại chậm rãi tán loạn. Thân thể của nàng càng chậm rãi ngã oặt về sau, vỡ tan thành mảnh nhỏ. Cuối cùng hóa thành một phiến bụi đất, bị gió đêm quét qua, lập tức biến mất. Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ duy trì bộ dáng đánh ra một chưởng lúc trước, đứng yên không nhúc nhích, chỉ là ánh sáng trên người cũng biến mất theo ánh sáng hình trái tim to lớn trên bầu trời. Nhưng cảm xúc trên người hắn vẫn có thể cảm nhiễm mọi thứ xung quanh. Sáu bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện xung quanh hắn, trong mắt mỗi người đều lộ ra ánh sáng khác biệt. Duy nhất giống nhau là nước mắt của mỗi người đều đang chảy xuôi. Không chỉ là bọn hắn, trong phạm vi một ngàn mét xung quanh, tất cả sinh vật sống đều chảy nước mắt, đúng là bị lây nhiễm cảm xúc của hắn. Từ Tam Thạch lẳng lặng đi đến sau lưng Hoắc Vũ Hạo, ôm lấy thân hình có chút cứng ngắc của hắn, xoa đi nước mắt trên mặt, thở dài một tiếng, nhanh chóng quay người rời đi. Năm người khác cũng vội vàng đi theo phía sau. - Vì sao lại như thế? Nam Thu Thu thấp giọng hỏi Diệp Cốt Y bên cạnh. Diệp Cốt Y cười khổ nói: - Ta cũng không biết vì sao lại như thế? Hắn, hắn vậy mà. . . Trên khuôn mặt ngày thường chỉ có băng lãnh cùng cố chấp của Quý Tuyệt Trần, lúc này vậy mà phát sinh biến hóa long trời lở đất, nét mặt của hắn trở nên có chút mờ mịt, hai tay vậy mà đang run nhẹ. - Ta sai rồi sao? Chẳng lẽ chỉ có ái tình mới có thể đem kiếm ý thăng hoa đến cực hạn? Ta vứt bỏ hết thảy tình cảm tu luyện, chẳng lẽ sai lầm rồi sao? Có phải ta cũng cần một phần tình yêu mới có thể để cho ta tiến càng xa? Vì sao mỗi khi ta cảm thấy mình sắp siêu việt ngươi, khi đó lại bị ngươi bỏ càng xa? Hoắc Vũ Hạo vì sao không dùng lực lượng của Vận Mệnh Nhãn tránh khỏi vị nữ tà hồn sư này tỏa định? Bởi vì, mục đích ban đầu của hắn đúng là chặn giết vị tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La này. Một khi đã bị phát hiện, nếu như không giết người diệt khẩu, bọn hắn khẳng định sẽ bị toàn thành lùng bắt. Hơn nữa, nếu như có thể tru trừ một tên tà hồn sư như thế, đối với bọn hắn mà nói thì chỗ tốt cũng cực lớn. Với tu vi của nàng, rất có thể là một trong những người chủ trì của Thánh Linh Giáo trong Nhật Thăng Thành. Cho nên, Hoắc Vũ Hạo thiết hạ sát cục. Trước khi hắn dụ nàng đến đây, cũng đã thông báo đồng bạn mai phục ở chỗ này. Tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La quả thực cường đại, nhưng mà, hắn bên này cũng đồng dạng có đương kim đệ nhất nhân trong thế hệ tuổi trẻ! Vĩnh Hằng Chi Ngự Từ Tam Thạch tiếp cận cấp 70, Hủy Diệt Chi Nguyên Hòa Thái Đầu đồng dạng tiếp cận cấp 70. Càng quan trọng hơn là còn có Hồn Đế Thần Thánh Thiên Sứ Diệp Cốt Y, chuyên môn khắc chế loại vũ hồn Oán Linh. Cộng thêm Kiếm Si Quý Tuyệt Trần đã sớm tiến vào cảnh giới Hồn Thánh, Hồn Vương có vũ hồn Mẫn Diệt, Yên Chi Long Nam Thu Thu và Hồn Đế Kinh Tử Yên. Sáu người cộng thêm tu vi tinh thần của Hoắc Vũ Hạo có thể khắc chế đối thủ, hắn có nắm chắc tám mươi phần trăm trở lên có thể tiêu diệt đối thủ. Thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, hắn đã sớm hoàn mỹ điều chỉnh tốt sát cục này. Mục tiêu ban đầu của hắn chỉ bằng vào tam đại chiến kỹ của bản thân triệt để hạn chế đối thủ, sau đó lại do Quý Tuyệt Trần, Diệp Cốt Y toàn lực xuất thủ, cho đối thủ một kích trí mạng. Bốn người khác từ bên cạnh phụ trợ. Nhưng mà, chẳng ai ngờ rằng, tam đại chiến kỹ của Hoắc Vũ Hạo vừa xuất, vậy mà liền bằng vào lực lượng của mình hủy diệt một cường giả Hồn Đấu La, trên thực tế vị tà hồn sư có vũ hồn Linh Hồn Báo Thù này có bài danh trong Thánh Linh Giáo cũng tương đối đứng đầu. Mà cũng do Linh Hồn Báo Thù trông cậy vào cảm xúc của chính bản thân nàng, bị Hoắc Vũ Hạo lây nhiễm cảm xúc, đã bại dẫn đến thân thể nàng tan rã. Nhưng tương tự cũng chứng minh được tam đại chiến kỹ của Hoắc Vũ Hạo toàn lực xuất thủ là cường đại đến cỡ nào. Những chiến kỹ khủng bố này đã hoàn toàn siêu việt tu vi hiện tại của hắn, thời điểm thiên địa biến sắc khiến cho tất cả đồng bạn của hắn đều sợ ngây người. Mỗi người bọn họ vẫn có thể rõ ràng cảm giác được phần tưởng niệm cùng yêu say đắm của Hoắc Vũ Hạo đối với Vương Đông Nhi. Thời điểm Hạo Đông Chưởng, Đời Đời Kiếp Kiếp đánh ra giữa thiên địa, thứ đánh tan đối thủ chính là cảm xúc. Mà hồn lực của bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng trong chớp mắt đó bị cạn sạch triệt để. Lần thứ nhất xuất thủ đầy đủ tam đại chiến kỹ của hắn, phải nói kinh tài tuyệt diễm! Một khắc đồng hồ sau, lượng lớn quân đội phong tỏa khu vực xảy ra chiến đấu, nhưng mà, bọn hắn cũng chỉ có thể tìm được một phiến hư vô. Một tên tướng lĩnh thân hình cao lớn trầm giọng hỏi tên thuộc hạ đang điều tra nơi đây: - Tình huống như thế nào? - Thuộc hạ cũng không biết là tình huống như thế nào. . . - Đánh rắm, vừa rồi toàn thành đều thấy được, trái tim to lớn trên bầu trời là chuyện gì xảy ra đây? Thiên tượng vì sao lại đột nhiên biến hóa? Ngươi vậy mà dám nói không biết chuyện gì? Ngươi có biết phí tổn của ba kiện hồn đạo khí tham trắc trên không là bao nhiêu không hả? - Nhưng mà, thật sự không có cái gì phát sinh, cũng không có bình dân thương vong. Chỉ là trong phạm vi này, không biết vì cái gì mà rất nhiều người đều khóc thút thít, nói là đột nhiên bản thân cảm thấy xúc động. - Phế vật, tiếp tục tìm tòi tỉ mỉ cho ta, tiếp tục dò xét. - Rõ! . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Gian phòng khách sạn. Hoắc Vũ Hạo lẳng lặng nằm trên giường, vẫn như cũ duy trì tư thế trước đó, Từ Tam Thạch mới vừa từ bên giường hắn đứng dậy. - Tam sư huynh, thế nào rồi? Nam Thu Thu hướng Từ Tam Thạch hỏi. Từ Tam Thạch cười khổ nói: - Không được tốt lắm chứ sao. Tiểu tử này vừa rồi dùng năng lực hẳn đã ra khỏi phạm vi khống chế của chính hắn. Hơn nữa, các ngươi ngẫm lại, hắn có thể phóng ra tâm tình ba động cường đại như thế, cảm xúc của chính hắn phải chịu ảnh hưởng đến cỡ nào đây! Hiện tại ta đã rõ, thời điểm hắn cùng ta so chiêu trong tông môn vẫn là hạ thủ lưu tình. Nếu không, bằng vào tu vi hiện tại của ta, chỉ sợ đều không tiếp nổi hai chiêu đầu của hắn. Ta thật không biết tiểu tử này sao có thể trở thành quái vật như thế, uy lực của chiến kỹ tự sáng tạo này đã vượt qua hồn kỹ của hắn. Hòa Thái Đầu thở dài một tiếng, nói: - Đừng hâm mộ hắn, nếu để cho huynh dùng Nam Nam để đổi ba cái chiến kỹ cường đại, huynh nguyện ý không? Từ Tam Thạch trừng mắt liếc hắn một cái, lên tiếng: - Sao ngươi không đem chính mình ra so sánh. Ta đương nhiên không nguyện ý, Nam Nam của ta là độc nhất vô nhị. Hòa Thái Đầu cười hắc hắc nói: - Được rồi, nàng cũng không có ở đây, huynh cũng không cần biểu lộ trung thành. Tình huống của Vũ Hạo lúc nào có thể khôi phục lại? Từ Tam Thạch lên tiếng: - Tình trạng của hắn có chút kỳ quái, hồn lực trước đ rõ ràng đã tiêu hao hầu như không còn, nhưng lúc này tốc độ khôi phục lại nhanh vô cùng, giống như là trong cơ thể hắn tự mang Bình Sữa, tự bổ sung cho bản thân. Thân thể thì đoán chừng nghỉ ngơi mấy canh giờ liền có thể khôi phục. Chỉ là, tinh thần của hắn không biết cần bao lâu mới khôi phục. Tam đại chiến kỹ cường đại của hắn đều dựa trên tinh thần lực và cảm xúc, đem tâm tình của bản thân tăng lên tới trình độ như vậy, ta thấy muốn khôi phục lại cũng không dễ dàng. Chờ hắn tỉnh lại thì chúng ta nhất định phải cảnh cáo hắn, về sau tuyệt không thể tuỳ tiện vận dụng tam đại chiến kỹ này, bằng không, tác dụng phụ trong thời gian dài sẽ khiến cho hắn điên mất. Bọn họ đều là học viên tài giỏi của học viện Sử Lai Khắc, mặc dù còn không thể hoàn toàn hiểu được trên thân mình Hoắc Vũ Hạo phát sinh tình huống gì, nhưng từ trạng thái lúc trước Hoắc Vũ Hạo thi triển tam đại chiến kỹ, hơn nữa dựa trên hiểu biết của họ đối với hắn, cũng có thể dự đoán được bảy tám phần. Hòa Thái Đầu sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng lên: - Được, về sau nhất định phải làm cho hắn ít dùng chúng lại, mạnh thì có mạnh, nhưng cũng có ảnh hưởng quá kịch liệt đối với cảm xúc của bản thân. Đệ thật sự hoài nghi, nếu như Đông Nhi tỉnh lại, một lần nữa trở lại bên cạnh hắn, liệu Tư Đông Quyền, Niệm Đông Kiếm và Hạo Đông Chưởng còn có thể dùng được hay không? Từ Tam Thạch than nhẹ một tiếng, nói: - Loại chiến kỹ này, coi như mạnh hơn thì cũng vẫn không cần dùng mới tốt. Hi vọng Đông Nhi có thể sớm một chút tỉnh lại, trở lại bên cạnh hắn. Tiểu sư đệ cũng quá khổ rồi. - Ừm. Hòa Thái Đầu nhẹ gật đầu từ đáy lòng. Diệp Cốt Y đứng sau lưng mọi người, yên lặng nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, sau đó xoay người, là người thứ nhất đi ra ngoài. Nam Thu Thu đứng bên cạnh nàng thoáng ngẩn người, sau đó cũng vội vàng đi theo ra ngoài.