Tất cả mọi người đánh đố với Phạm Vô Kiếp đều thua cả, Phạm Vô Kiếp lời ba trăm vạn linh thạch, linh thạch bày quá lâu, mất hết ý nghĩa. Cuối cùng hắn dừng khoe khoang, thu hồi linh thạch này.

Thời gian trôi qua từng chút một, những người khác đều thí luyện xong, cuối cùng Kim quản sự hô tên của Lạc Ly!

“Lạc Ly!”

Chờ lâu như thế, nghe kêu tên của mình, Lạc Ly hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, trả lời: “Đến!” Kim quản sự nhìn hắn, nói: “Ngươi là người thí luyện cuối cùng, chỉ có một mình ngươi, tới đây, chờ ngươi chấm dứt thì thí luyện này coi như xong!”

Ai cũng không ngờ rằng Lạc Ly lại xếp chót, chỉ có một mình hắn dự thi. Lạc Ly hít sâu một hơi, đi tới chính giữa hội trường, Dạ Khinh Phong cổ vũ hắn, đám người Phạm Vô Kiếp mở to mắt nhìn hắn.

Tới chính giữa hội trường, Lạc Ly nhận ám kiển quả thực mà Kim quản sự đưa cho hắn hắn nhẹ nhàng tách ám kiển quả thực, nhất thời quả thực hóa thành vô tận hắc vụ bao phủ hắn lại, chớp mắt, Lạc Ly cảm thấy trước mắt tối đen, còn mình thì ở tại một thế giới không gian kỳ dị.

Ở đây có cảm giác kỳ quái, Lạc Ly cảm thấy mình như đã tiến vào một thế giới khác.

Nơi này giống như thế giới Hỗn Độn, không trời, không đất không ánh sáng, không tiếng động, ngoại trừ tiếng tim đập của mình, thân thể của mình, cảm giác của mình thì không còn thứ gì khác nữa, thiên địa là một mảnh hư vô.

Ở thế giới này, Lạc Ly biết vì sao thí luyện Phá Kén Trọng Sinh lại khó khăn như thế, trong mười người thì chỉ có ba bốn người quá quan. Ra tay ở đây cũng giống như một người đối mặt với cả một thế giới, phải đánh vỡ phong tỏa vô hình của thế giới Hỗn Độn này. Lạc Ly cười hắc hắc, đưa tay, hắn phát ra một cái Phá Giáp Trùy, Phá Giáp Trùy này được phát ra bởi thực lực nhỏ nhất của hắn. Một mũi nhọn hình xoắn ốc bắn khỏi tay Lạc Ly, chậm rãi tiến về phía trước. Trong nháy mắt, thế giới có ánh sáng, có phương hướng, có khoảng cách, không còn là một mảnh hỗn độn nữa.

Rất nhiều tu sĩ đều như thế, đều không thích ứng được cảm giác hỗn độn mà tùy tiện ra tay để tìm kiếm cảm giác phá vỡ hỗn độn. Vì cảm giác đó mà không ngừng ra tay, cuối cùng hao hết chân nguyên, cũng không bùng nổ một kích cuối cùng, khi đó khảo thí thất bại. Thế nhưng Lạc Ly không phải, hắn chỉ đánh tùy ý, Phá Giáp Trùy từ từ bị ám kiển hấp thu, Lạc Ly không còn động tác gì khác. Thế nhưng một kích này của Lạc Ly khiến cho khán giả ở bên ngoài nhìn thấy ám kiển bao vây Lạc Ly trồi lên một cục.

Cục đó trồi lên, Phạm Vô Kiếp không khỏi thở phào, Lạc Ly không biết bí mật của Bàn Cổ Phủ, muốn dùng Phá Giáp Trùy để phá vỡ ám kiển. Chỉ cần làm như thế thì hắn thua chắc rồi. Sử dụng Phá Giáp Trùy phá ám kiển, điểm số không bao giờ vượt quá sáu mươi.

Yến Tử Hi, Hoắc Tình Không cũng nhìn nhau, thở phào một hơi, bọn họ cũng lén cao hứng, Lạc Ly thua chắc rồi. Thế nhưng sau một kích đó, Lạc Ly không còn động tĩnh gì nữa, hắn bắt đầu vận chuyển pháp môn của Bàn Cổ Phủ, bắt đầu chuẩn bị khai thiên tích địa!

“Tâm trầm khí hải thần tàng huyền, ý như thương vân tầm bất kiến, phi huyền tử khí ngưng linh căn, cương duy ngọc hư tổng vạn thần, không trung bột kết tự nhiên, thượng hữu tuấn tiễu thập nhị truyện. Ngọc lâu nga nga diệu cảnh vân, lưu tinh tử khuyết đái kim hiên. Quỳnh đường vĩ thước súng bát khiên, trung xuất thanh kim cửu linh tiên….”

Lạc Ly chậm rãi vận chuyển bí pháp của Bàn Cổ Phủ, từ từ, Lạc Ly có một cảm giác kỳ quái, tiếng tim đập của mình không còn nữa, cảm giác của mình không còn nữa, thân thể từ từ hóa thành hư vô. Trong thế giới Hỗn Độn này đã không còn hắn nữa, hắn đã dung hợp làm một thể với hỗn độn.

Không phải ai cũng có thể cảm ứng được hiện tượng này, chỉ có tu sĩ tu luyện Bàn Cổ Phủ mà chưa từng bổ ra phủ nào thì mới có cảm giác này. Bởi vì Bàn Cổ Phủ dấu diếm lực lượng thay trời đổi đất, phá diệt càn khôn, không được thiên địa bao dung, chỉ cần sử dụng một lần thì thiên địa nhận định, không còn ý nghĩa.

Tu sĩ như Phong Tử Hư đã sử dụng qua Bàn Cổ Phủ đã bị thiên địa nhận định, cho nên trong ám kiển bất kể hắn sử dụng tâm pháp gì thì cũng không xuất hiện tình trạng này, bỏ lỡ cơ duyên. Trong đông đảo thí sinh, chỉ có Phạm Vô Kiếp, Yến Tử Hi, Hoắc Tình Không biết bí mật này, không bỏ lỡ cơ duyên này. Thế nhưng cơ duyên này cũng không phải cho ngươi một cách khơi khơi. Theo cảm giác tan rã, ngươi sẽ sinh ra một sự sợ hãi vô hình giống như mình ta rã, hoàn toàn biến mất, cảm giác biến mất còn đáng sợ hơn cả tử vong!

Trong vô hình, bất kể thân thể hay tâm thần đều vô cùng sợ hãi, đây không phải là vấn đề can đảm mà là bản năng cơ bản nhất của sinh mệnh; khi hóa thành hư vô, sinh linh sẽ kháng cự!

Giống như bắt một tấm ván cách đất một thước, mọi người có thể tùy ý đi lại trên đó; nhưng khi tấm ván này bắt trên chín tầng trời, phía dưới là vực sâu vô tận, khi đi lại trên tấm ván này, ai nấy đều thấy run chân, tâm lý vô cùng sợ hãi; đây chính là bản năng sinh mạng.

Đây là thí luyện chân chính đối với một tu sĩ, phải có dũng khí không biết sợ thì mới có thể dung nhập vào hỗn độn này. Chỉ có dung nhập vào hỗn độn, hoàn toàn trở thành một phần tử của hỗn độn thì mới có thể chân chính phát ra Bàn Cổ Phủ. Chính vì cảm giác này nên mấy năm nay Yến Tử Hi, Hoắc Tình Không mới không thông qua thí luyện này, không thể hoàn toàn dung nhập vào trong hỗn độn.

Lạc Ly đang bị khảo nghiệm, bản năng sinh mệnh không ngừng nhắc nhở hắn, cảnh cáo hắn, ngăn cản hắn tiếp tục tan biến!

Thế nhưng Lạc Ly chỉ cười, lắc đầu, từ khi ở trên Ngân Châu đại lục, Lạc Ly đã không còn sợ sinh tử nên chuyện này đối với hắn, quá nhỏ bé. Hắn không hề sợ hãi, thoải mái thông qua kiểm tra.

Từ từ, Lạc Ly trở nên mê mang, tâm thần biến mất, không còn là mình nữa mà là một thể với thiên địa, vạn vật hư vô, Lạc Ly tiến vào một trạng thái kỳ dị.

Người vây xem ở bên ngoài lập tức phát hiện khí tức của Lạc Ly trong ám kiển đã biến mất hoàn toàn, cũng không còn phản ứng nào cả, nhất thời đám người Phạm Vô Kiếp biến sắc, chẳng lẽ Lạc Ly cũng biết bí mật kia?

Vô ngã, hoàn toàn biến mất, vô tâm vô niệm, không còn cảm giác, con người hòa trộn với hỗn độn thế giới, hoàn toàn hòa tan, không còn vật gì khác!

Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã tới một khắc chung, ám kiển bắt đầu trạng thái muốn sụp, thế giới Hỗn Độn do pháp lực xây dựng sắp sụp đổ, chính lúc này, chớp mắt, Lạc Ly tỉnh lại.

Đây là bí mật của Bàn Cổ Phủ Hỗn Nguyên tông, trong nháy mắt ngươi thức tỉnh, phát ra búa này, người tu luyện tương hợp với thế giới Hỗn Độn, sau đó một búa phát ra tự nhiên mang theo sức mạnh to lớn đến đáng sợ của thế giới Hỗn Độn, giống như toàn bộ thế giới Hỗn Độn đang phát ra một kích đáng sợ.