Thế giới này là một thế giới hoang vắng, giống như thiên địa chỉ có hai màu trắng đen chứ không còn màu gì khác nữa.

Nơi này không có cây cối, không có hoa cỏ, không có sinh linh gì cả, thậm chí ngay cả một tia gió nhẹ cũng không. Trên hư không, không trời không trăng, thế nhưng toàn bộ không gian lại không đen tối, có một nguồn sáng vô hình chiếu sáng vạn vật, nhưng không phải quá sáng, muốn nhìn rõ vật gì trong bóng râm thì thật khó khăn.

Tất cả mọi người truyền tống tới đây, có người hít sâu, chuẩn bị nhận thí luyện, có người nhíu mày, thấp giọng nói: “Lại tới chỗ quái quỷ này!”

Nhưng có người lại mỉm cười, người nọ là Hoắc Tình Không, đến chỗ này, hắn không khỏi mỉm cười, thật lòng vui vẻ.

Lạc Ly đặc biệt chú ý mọi người, lập tức phát hiện một điểm, quả nhiên người này có vấn đề.

Đến thế giới này, Kim quản sự không giống Mộc quản sự, thế giới này không thí nghiệm trình độ phối hợp của mọi người mà mang mọi người tới thẳng nơi thi, đi thẳng tới nơi diễn ra thí luyện.

Ở trung tâm thế giới này có một gốc đại thụ, rễ của cây đại thụ này rất lớn, gốc đại thụ này cao chừng trăm ngàn trượng, lao thẳng tận trời. Nhưng Lạc Ly ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách ba mươi trượng, trên nữa, có một tầng mây kỳ dị, căn bản không thấy rõ.

Đại thụ này chính là bảo vật trắc thí, Kim quản sự nói:

“Được rồi, hiện tại các ngươi cắt nát ngón giữa, nhỏ một giọt máu tươi, sau đó dùng chân khí bao trùm lại, đưa tới rễ cây!

Đại thụ gia gia sẽ căn cứ máu tươi của các ngươi mà giáng ám kiển xuống cho các ngươi, yên tâm, toàn bộ ám kiển đều như nhau, chỉ khác nhau thứ tự mà thôi.”

Tu sĩ đã khảo thí qua lập tức hành động, bọn họ cắt nát ngón giữa, nhỏ ra một giọt máu tươi, sau đó dùng chân khí bao trùm lại, đưa tới rễ cây, máu tươi bị chân khí bao trùm lập tức bị rễ cây hấp thu.

Lạc Ly cũng chiếu theo động tác của bọn họ, làm y như thế, máu tươi lập tức bị rễ cây đại thụ hấp thu, sau đó là chờ đợi.

Qua chừng một nén hương, trên đại thụ trĩu xuống năm nhánh cây, trên từng nhánh cây kết một quả thực, quả thực này giống với quả đào.

Kim quản sự tháo năm quả thực xuống, nói:

“Mỗi lần có năm người tham gia khảo thí, thời gian ám kiển tồn tại là một khắc chung, trong một khắc chung, người thoát phá ám kiển sẽ thông qua thí luyện, sau một khắc chung ám kiển tự động biến mất, thí luyện thất bại.”

Sau đó hắn gọi:

“Trương Phong Nghị, Mã Quảng Quân, Thôi Khải, Vương Thụ Khôn, Trương Thắng Bằng!”

Năm tu sĩ bị hắn gọi tên lập tức trả lời: “Có đệ tử!”

Kim quản sự nói: “Đến đây, tham gia khảo thí!”

Năm người bước ra, đây hoàn toàn là ngẫu nhiên, một lần năm người, đều trong quả đào mà Kim quản sự nhận được, sau đó bọn họ xếp hàng, tách quả đào của mình ra.

Quả đào bị tách ra lập tức hóa thành một đoàn hắc khí, hắc khí bay lên trên, nháy mắt che phủ người này, sau đó hóa thành một ổ tơ lớn bằng một người, đây là ám kiển.

Cùng lúc, phía sau Kim quản sự xuất hiện một thủy kính, trong thủy kính xuất hiện một danh sách, tính danh của người tham gia đều nằm trên đó.

Kim quản sự nói: “Nếu không thông qua thí luyện thì tên của người này sẽ không có biến hóa, nếu thông qua thí luyện thì đại thụ gia gia sẽ căn cứ vào sức bật để tiến hành cho điểm, yếu nhất là mười điểm, mạnh nhất là chín mươi chín điểm!

Thí luyện này, người được điểm cao nhất sẽ là đệ nhất danh thí luyện Phá Kén Trọng Sinh lần thứ mười tám vạn sáu ngàn năm trăm hai mươi bảy lần ở ngoại môn, thưởng một món Hoàng giai thiên địa linh vật, ba ngàn giá trị cống hiến môn phái!

Đứng thứ hai thưởng hai ngàn giá trị cống hiến môn phái, thứ ba thưởng một ngàn, thứ tư tới thứ mười thưởng năm trăm!”

Mọi người cẩn thận lắng nghe, đứng nhất giống với thí luyện trước, được thưởng thiên địa linh vật, những thứ khác thì không. Mọi người hít thở, muốn giành lấy bảo vật này.

Bên kia năm ám kiển vẫn xếp thành hàng, trong đó thỉnh thoảng phát ra tiếng động rầm rầm, có ám kiển thậm chí có thể dùng mắt thường để thấy có người ở trong đó liều mạng ra tay muốn đánh vỡ ám kiển này. Nhưng hiệu quả rất kém cỏi, ám kiển vẫn không chút sứt mẻ, không bị đánh vỡ.

Qua chừng năm trăm tức, đột nhiên một ám kiển vang lên tiếng kêu trong veo, oành! Ám kiển xuất hiện một lỗ thủng lớn, bị người bên trong phá vỡ.

Chỉ cần phá vỡ ám kiển một chút xíu thì toàn bộ ám kiển sẽ hóa thành bột phấn ngay lập tức, tất cả mảnh nhỏ bay lên trên, quay về đại thụ,tu sĩ trong ám kiển phá kén thoát ra.

Chớp mắt, trên thủy kính, tên của Trương Thắng Bằng sáng lên, nhảy lên tuốt trên đầu thủy kính, ở phía sau tên hắn xuất hiện một con số 13.

Trong năm người tham gia thí luyện, Trương Thắng Bằng hoàn thành thí luyện, thành công quá quan! Nhất thời tiếng vỗ tay vang lên, những thí luyện giả khác vỗ tay với hắn, chúc mừng hắn quá quan.

Trương Thắng Bằng ôm quyền với mọi người, cao hứng không thôi, hắn rốt cuộc cũng thông quá thí luyện này.

Những người khác thì không may mắn như hắn, sau một khắc chung mà bốn người đó vẫn chưa phá thoát ra ngoài, ám kiển tự động sụp đổ, bốn người bọn họ ảm đảm trở về đội ngũ. Thí luyện này mười phần gian nan, mười người chỉ có ba bốn người có thể thông qua.

Năm người đó vừa xong, đại thụ lập tức trĩu xuống năm nhánh cây, trên đó có năm quả, Kim quản sự tháo xuống, bắt đầu đọc tên:

“Lưu Quân, Lý Vĩ Phong, Hà Hiểu Minh, Long Cầm, Mã Tam Lập!”

Tu sĩ bị gọi tên lập tức đáp lại, tiến lên tham gia trắc thí.

Dạ Khinh Phong đi tới bên cạnh Lạc Ly nói: “Đi thôi, đi qua một bên nghỉ ngơi, không biết khi nào thì mới gọi chúng ta vào nữa.”

Lạc Ly gật đầu, một khắc chung năm người, một canh giờ bốn mươi người, trắc thí này cần hai ngày một đêm mới xong, phải chờ thôi.

Lạc Ly muốn đi nghỉ ngơi với Dạ Khinh Phong, đột nhiên Phạm Vô Kiếp đi về phía lạc Ly.

Lạc Ly thấy hắn đi tới đây, lập tức ánh mắt dựng ngược, kẻ này lừa Lôi Bằng của mình, còn hành hạ Lôi Bằng tới chết, cừu này nhất định phải báo. Hắn không tới thì mình cũng muốn qua đó khiêu khích hắn, báo thù thay Lôi Bằng!

Lạc Ly cũng đi về phía hắn!

Hai người này tụm lại, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ. Lần trước hai người bọn họ long hổ tranh đấu khiến người khác không thể không chú ý tới bọn họ.

“Lại nữa, lại nữa, hai người bọn họ lại bắt đầu!”

“Ha ha ha, ta biết ngay bọn họ sẽ không dừng tay như thế, quả nhiên bắt đầu rồi!”

“Thật tốt quá, hôm nay có thể xem náo nhiệt, không biết náo nhiệt hôm nay có đã nghiền không nữa!”

“Xem thôi, xem thôi, chờ mong, chờ mong!”

Phạm Vô Kiếp nói: “Lac Ly sư huynh, trận đấu lần này, dám cá cược với ta không? Chúng ta tranh thử xem, xem xem thí luyện lần này ai có thể đứng nhất.”

Lạc Ly nhìn hắn, nói: “Được, phải đánh cược một kèo! Thế nhưng tiền đặt cược lần này là gì?”

Phạm Vô Kiếp lấy ra một linh vật, là một viên châu giống như minh nguyệt, tỏa chiếu hào quang xanh nhạt, hào quang như mưa, nói:

“Hoàng giai thiên địa linh thổ, Minh Nguyệt Thạch!”