Đồng thời, năm đại châu bị Hỗn Nguyên tông nắm giữ, năm đại bàng môn, sáu mươi tả đạo, mấy vạn tiểu phái cùng gia tộc tu tiên, vô số tán tu. Chọn trong đó ra một số đệ tử mới bổ sung vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông, mặt khác còn có phân chi Tầm Linh Tông đang tuyển nhận đệ tử mới ở các nơi trong thiên hạ.

Tóm lại có bao nhiêu đệ tử cũ rời khỏi thì nhận bấy nhiêu đệ tử mới, thủy chung bảo trì con số một nguyên là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm.

Không ít người bọn họ nhận được thông báo sắp sửa rời khỏi ngoại môn Hỗn Nguyên tông, cơ duyên lớn nhất cuộc đời sắp chấm dứt, khó tránh khỏi bi ai, cho nên hiện tại có vẻ rất hỗn loạn.”

Lạc Ly nhìn qua, không khỏi gật đầu nói: “Thì ra là vậy!”

Cẩn thận quan sát những tu sĩ vừa rời khỏi này, vừa nhìn là biết bọn họ phải rời khỏi ngoại môn Hỗn Nguyên tông, nhưng hành trình của bọn họ chỉ mới bắt đầu. Bọn họ có thể nhận lời mời của các quốc gia ở hai châu Thánh, Tinh; đến đó kiến công lập nghiệp, mở ra gia tộc của mình. Cũng có thể tới ba châu Minh, Lương, Lăng tham gia chiến đấu, thành lập quốc gia của mình, thành lập gia tộc của mình!

Đồng thời có vô số tân sinh đi vào, tông môn gia tộc của Dạ Khinh Phong, Hiên Viên Dật, Đặng Thương Hải nhất định có người mới vào, bọn họ qua đó tiếp đãi người mới, an bài tất cả, cho nên không liên lạc được.

Phong Tử Hư chỉ vào phía trước nói: “Lạc Ly sư đệ, qua bên kia nhìn xem, chỗ đó là nơi tân sinh báo danh. Năm nay có rất nhiều tân sinh, toàn bộ đều tới đó báo danh.”

Lạc Ly gật đầu nói: “Được, qua đó nhìn xem!”

Hai người đi qua bên đó, chỉ thấy bên đó hoàn toàn khác với bên này, nơi đó chiêng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt, vô số tu sĩ tụ tập ở đây, đứng trên quảng trường chờ đợi nghi thức nhập môn.

Những thiếu niên đó yếu nhất cũng là Luyện Khí tầng bốn. Bọn họ diện mạo hiên ngang, ai nấy tinh thần phơi phới, yên lặng ở đó chờ đợi ngoại môn quản sự xuất hiện. Bốn phía trên quảng trường có vô số lão sinh vây quanh, bọn họ đều chờ nghi thức nhập môn xong xuôi rồi sắp xếp cho người mới đến từ tông môn gia tộc của mình. Dạ Khinh Phong, Hiên Viên Dật, Đặng Thương Hải quả nhiên ở đó, buồn chán chờ đợi.

Phong Tử Hư nhìn những tu sĩ đó, hắn vô cùng cảm khái nói: “Lúc này năm ngoái, ta tiến vào Hỗn Nguyên tông ngoại môn. Khi đó ta khát khao vô hạn!

Khi ở gia tộc, ta chính là thiên tài tu tiên, mười năm khổ tu, tuy liều mạng áp chế cảnh giới nhưng ta đã là Luyện Khí tầng tám, hơn nữa còn đứng thứ nhất trong Thăng Tiên Đại Hội ở Tinh Châu, có được Chân Minh Tiên Thân trong mười hai Tiên Thân. Tiến vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông, hận không thể trong vòng một năm phá cửu môn, bước lên Thiên Thai, tiến vào Hỗn Nguyên tông nội môn!

Phải biết rằng những thí luyện như ngự không khinh linh, hỗn nguyên chiến trận; ta đã bắt đầu luyện tập từ nhỏ, qua vô cùng đơn giản.

Thế nhưng, thế nhưng, một năm, một năm, ta không còn sự hào hùng đó nữa, quá khó khăn, quá khó khăn! Ài, đừng nói một năm, chỉ cần trong ba năm có thể phá vỡ cửu môn thì ta đã thấy đủ rồi!

Có khoảng ba ngàn sáu trăm hai mươi bảy người vào cùng đợt với ta! Nhưng hiện tại, có thể đuổi kịp bước chân của ta, tham gia thí luyện Phá Kén Trọng Sinh thì chỉ có bốn người. Hơn nữa có ít nhất một ngàn người bị nhận định không thích hợp với ngoại môn Hỗn Nguyên tông, vừa tới một năm đã phải rời khỏi ngoại môn.”

Phong Tử Hư không khỏi cảm khái, Lạc Ly gật đầu, cửu môn thí luyện, một môn khó hơn một môn, nếu không có thiên phú cùng cơ duyên thì tu sĩ bình thường rất khó nổi tiếng!

Lạc Ly nói: “Sóng lớn đào cát, yếu mất mạnh còn!”

Phong Tử Hư nói: “Phải, sóng lớn đào cát!”

Lạc Ly không khỏi hỏi: “Đúng rồi, Tử Hư sư huynh, đệ tử thuộc mười hai Tiên Thân như ngươi, ngoại môn Hỗn Nguyên tông còn có bao nhiêu người?”

Lần trước thí luyện Lạc Ly bị số lượng đệ tử có Tiên Thân của Hỗn Nguyên tông dọa ngốc, mười một Tiên Thiên Đạo Thể, mấy chục Hậu Thiên Đạo Thể, cho nên mới hỏi như thế.

Phong Tử Hư nói: “Theo như những gì nghe được thì trong lịch sử Hỗn Nguyên tông, cách ba ngàn năm mới xuất hiện một đệ tử có Tiên Thân.

Thế nhưng mấy trăm năm trở lại đây, không biết vì sao đệ tử Tiên Thân Đạo Thể đặc biệt nhiều, chính là thời đại hưng thịnh mười vạn năm cũng không có được một lần.

Ba trăm năm trước, có một Xích Lĩnh tiền bối, hai trăm năm trước có một Đạo Ngọc tiền bối, tám mươi năm trước xuất hiện ba vị tiền bối Bắc Xuyên, Đại Phong, Chính Ngã.

Mấy năm gần đây nhất thì ngoại môn Hỗn Nguyên Tông càng nhiều hơn, ngoài ta ra còn có Phạm Vô Kiếp, Lục Chu, Lục Thanh, Bạch Du Du, Ninh Thiên Tuyết, Lệ Đấu Lương nhập môn cùng đợt với ngươi; ngoài ra còn có ba người khác cũng có Tiên Thân!

Các nàng phân biệt gọi là Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu, Mặc Yên Lam. Trong đó Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu nhập môn hơn mười năm, hiện đang thí luyện môn cuối cùng, Tinh Vế lấp biển. Hơn nữa nghe nói đã sắp hoàn thành, lần trèo lên Thiên Thai tiếp theo, các nàng nhất định có tên trên bảng.

Mặc Yên Lam, nhập môn được sáu năm nhưng bị giữ ở Bách Cường Luận Chiến, đã thất bại sáu lần. Thế nhưng nàng đã hoàn thành phân nửa Tinh Vệ lấp biển, có hy vọng nhập môn.

Ngoài mấy người chúng ta ra, ở tả đạo Ngọc Lâu tông thuộc Lăng Châu có một thiếu niên tên là Phiếm Đông Lưu, cũng là một trong mười hai Tiên Thân. Thế nhưng tuổi tác còn nhỏ, ít nhất mười năm sau mới có thể nhập môn.

Ngoài ra, mấy chục ức thương sinh còn lại trên ngũ châu, không còn ai có Tiên Thân.”

Câu nói cuối cùng của Phong Tử Hư mang theo ngạo khí, đây là kiêu ngạo của hắn!

Lạc Ly gật đầu nói: “Thì ra là thế! Thủy U Lan, Tô Vũ Tiếu, Mặc Yên Lam, Phiếm Đông Lưu!”

Phong Tử Hư hình như nghĩ ra gì đó, nói:

“Đúng rồi, Lạc Ly sư đệ, ngươi tu luyện Bàn Cổ Phủ với Phá Giáp Trùy như thế nào rồi?”

Lạc Ly cười khổ nói: “Phá Giáp Trùy thì đã luyện thành, Bàn Cổ Phủ tới nay vẫn chưa chạm tới cửa!”

Phong Tử Hư nói: “Phá Giáp Trùy tiểu thành là có thể dễ dàng thông qua Phá Kén Trọng Sinh. Thế nhưng Lạc Ly sư đệ, ta nghe trưởng bối trong tộc truyền thụ, cửa này tốt nhất nên dùng Bàn Cổ Phủ phá kiển!”

Lạc Ly sửng sốt, giả bộ không biết, nói: “Vì sao?”

Phong Tử Hư nói: “Ta cũng không biết nguyên nhân, thế nhưng bên ngoài đều truyền lưu như thế.”

Lạc Ly hỏi: “Tử Hư sư huynh, ngươi luyện thành Bàn Cổ Phủ rồi chứ?”

Phong Tử Hư nói: “Rồi, ta bổ ra một bùa, có thể chém giết tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn!”

Nói được lời này chứng tỏ Phong Tử Hư đã sử dụng Bàn Cổ Phủ vô số lần, vậy thì nói cho hắn bí mật mà Thiên Đô nói cũng vô dụng, Lạc Ly ngậm miệng.

Phong Tử Hư nói tiếp: “Lạc Ly sư đệ, ngươi không luyện được Bàn Cổ Phủ, ta hoài nghi ngươi không biết ý nghĩa của Bàn Cổ Phủ. Ngươi còn nhớ thuyết minh ghi trong Bàn Cổ Phủ chứ?”