Lạc Ly thấy bọn họ tỉnh ngộ, nhất thời cười, nói: “Chúc mừng các ngươi, các ngươi đã thật sự thông qua tam quan thí luyện!”

Mọi người sửng sốt nhìn Lạc Ly, Lạc Ly nói: “Môn phái có quy định nên ta không thể giải thích, các ngươi tự hỏi ngọc bài môn phái là biết ngay!”

Mọi người đều hỏi ngọc bài môn phái mới biết được cái gì mới thật sự là tam quan vấn tâm thí luyện.

Mọi người tiếp tục uống rượu, uống được một nửa, đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa, mở cửa phòng ra, Lạc Ly sửng sốt, rõ ràng là Phong Tử Hư tới đây kính rượu.

Nơi này là tửu lâu tốt nhất phường thị, đám người Phong Tử Hư tự nhiên cũng tới đây chúc mừng, nghe thấy Lạc Ly có ở đây, Phong Tử Hư tới đây kính rượu.

Lạc Ly lập tức đứng sang cho hắn vào nâng chén giao hoan, Phong Tử Hư tuy thua Lạc Ly một thiên địa linh vật, thế nhưng người này rất bằng phẳng, cuối cùng còn cùng nhau đổi phó Phạm Vô Kiếp. Người này là Chân Minh Tiên Thân, tiền đồ vô lượng, cho nên Lạc Ly cũng muốn làm bằng hữu với hắn.

Phong Tử Hư đi vào nơi này, mọi người cùng nhau uống rượu bàn chuyện phiếm, hàn huyên mấy câu, có thể do cùng là thân thể Tiên Thân nên hắn với Lục Chu đặc biệt hợp gơ,

Sau đó lại có tiếng dập cửa truyền tới, lại có người tới đây kính rượu, chính là Hổ Lung Sơn Nhân đến đây gặp gỡ!

Hổ Lung Sơn Nhân gọi Tiểu Đao tới, bọn họ là bạn tốt nên cùng nhau đi ăn mừng. Mọi người ngồi lại với nhau, ngươi một câu ta một câu, đều có ý kết giao, mọi người nhanh chóng trở thành bạn tốt, trao đổi phương pháp liên lạc bằng ngọc bài môn phái.

Cứ như thế náo loạn chừng nửa đêm Lạc Ly mới trở lại nơi ở.

Nghỉ ngơi thoải mái một đêm, ngày hôm sau Lạc Ly rời giường, bắt đầu sửa soạn lại thu hoạch trong lần thí luyện này.

Ngũ đại Hỗn Nguyên bí pháp dùng phương thức kỳ dị tồn tại trong biển thần thức của Lạc Ly, hóa thành năm điểm hào quang, phiêu hốt bất định. Những bí pháp này chỉ khi Lạc Ly vào Hỗn Nguyên tông nội môn, bắt đầu tu luyện Hỗn Nguyên thất pháp, xây dựng Ngũ Pháp Thánh Địa thì mới có thể luyện hóa chúng nó.

Ngoại trừ ngũ đại Hỗn Nguyên bí pháp, Lạc Ly còn nhận được một vạn ba ngàn giá trị cống hiến môn phái, ngoại môn cửu môn thí luyện trừ Tinh Vệ lấp biển thì được miễn thi một môn, quyền mệnh danh vĩnh cửu Già Thiên La Võng.

Thế nhưng trên bàn tiệc hôm qua, Lạc Ly đã bán tư cách miễn thi một môn, bán giá năm ngàn giá trị cống hiến môn phái.

Lạc Ly không muốn miễn thi, nếu miễn thi, cho dù có bước lên Thông Thiên Đài thì cũng có người khinh bỉ, không có Kim Đan Chân Nhân nào chịu nhận ngươi làm đệ tử. Lạc Ly muốn dựa vào lực lượng của mình vượt qua từng ải một, đây mới là bản lĩnh thật sự. Hơn nữa Lạc Ly cảm thấy trong quá trình này tất có thu hoạch khác.

Bán đi với giá năm ngàn giá trị cống hiến môn phái, tính luôn một vạn ba ngàn giá trị cống hiến môn phái của mình, bây giờ Lạc Ly có một vạn tám ngàn giá trị cống hiến môn phái.

Quyền mệnh danh vĩnh cửu chẳng có tác dụng gì, cho vui mà thôi. Thu hoạch quan trọng nhất đó là thiên địa linh vật mà Lạc Ly cược thắng.

Hiện tại Lạc Ly có Băng Lăng Thạch, Tích Tà Thúy, Khí Diễn Chân Ngân, U Minh Âm Hỏa, Thiên Sa Đồng, Ô THần Mộc, Cửu Chuyển Thanh Lôi, Bích Thúy Thiên Hỏa, Vô Hình Chân THủy, Thái Hạo Chân Thủy; cộng lại với nhau có chừng mười loại thiên địa linh vật. Ngoài ra còn có thể lĩnh hai Hoàng giai thiên địa linh vật.

Chỉ tính thiên địa linh vật thôi thì Lạc Ly tuyệt đối là đại phú ông, cho dù Vương Ngũ A Tửu cũng không có nhiều thiên địa linh vật như thế.

Lạc Ly xem xét từng cái thiên địa linh vật mà mình có, cuối cùng không khỏi nhíu máy. Những thiên địa linh vật này đã bị bí pháp Vân Du tông phân liệt, không thể phân liệt thêm lần nữa, xem ra trong Hỗn Nguyên tông, ngoại trừ Lạc Ly ra thì vẫn còn người khác nắm giữ Biện Tài thuật của Vân Du tông.

Thế nhưng ngẫm lại thì cũng bình thường, một môn phái ỷ lại thiên địa linh vật như Hỗn Nguyên tông, sao có thể không nắm giữ Biện Tài thuật của Vân Du tông được chứ!

Nghĩ như thế, Lạc Ly đứng dậy, hắn muốn đi lĩnh thiên địa linh vật môn phái thưởng cho!

Lạc Ly đứng dậy, đi lĩnh phần thưởng môn phái. Trước đó ở thí luyện chỉ là theo lệ, Lạc Ly cần phải đích thân đến Tàng Bảo Các để nhận.

Tàng Bảo các nằm bên cạnh Tàng Kinh các, đệ tử ngoại môn nộp lên những thứ mình tìm kiếm được hay lĩnh phúc lợi hàng tháng đều diễn ra ở chỗ này. Lạc Ly đi qua đó, rất nhanh đã tới.

Ở ngoài Tàng Bảo các có một hàng dài, mỗi ngày có không ít đệ tử ngoại môn làm nhiệm vụ cho nên nơi này thường xuyên có người xếp hàng.

Lạc Ly đi vào đội ngũ, phía trước có khoảng hơn bốn mươi người, thế nhưng chỉ một lát sau đã tới lượt Lạc Ly.

Lạc Ly đi vào Tàng Bảo các. Khi đi vào trong đó, ngọc bài môn phái của Lạc Ly chợt lóe, nháy mắt Lạc Ly bị truyền tống tới một lối đi.

Lối đi này lạnh lẽo vắng tanh, chỉ có một mình Lạc Ly. Lạc Ly đi theo chỉ thị trên lối đi, đi về phía trước. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, liên tục đi qua ba truyền tống trận, mấy ngã rẽ, Lạc Ly mới tới một đại đường.

Ở đây có một lão giả, mũi hèm rượu, mắt dim díp, mái tóc giống như không tẩy rửa nhiều năm, bên hông giắt một bầu rượu hồ lô, trên người toàn là mùi rượu, liếc nhìn Lạc Ly một cái, hỏi.

“Tên?”

Lạc Ly trả lời:

“Lạc Ly.”

Lão giả lật ghi chép, nói:

“Tiểu tử may mắn, dựa theo quy định trong môn phái thì ngươi có thể nhận được hai Hoàng giai thiên địa linh vật, thật sự quá may mắn!”

Trong giọng nói mang theo oán khí, phẫn hận. Sau đó hắn cầm hồ lô rượu uống ùng ục vài hớp.

Lạc Ly cẩn thận ngửi lấy, là một loại rượu rất bình thường, cái thứ một linh thạch một cân, rẻ đòi mạng. Lão giả này tuyệt đối không phải tiền bối cao nhân ngụy trang mà thật sự nghèo túng.

Lão giả đó nhìn Lạc Ly, ánh mắt ghen ghét, sau đó hắn duỗi tay chỉ vào đại đường, một loạt thủy kính khoảng chừng ngàn cái xuất hiện, mỗi một cái đại biểu cho một Hoàng giai linh vật.

Lão giả nhìn những thủy kính đó, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Hắn chỉ phụ trách phát phóng những thiên địa linh vật này. Hắn nhìn những hình ảnh trong thủy kính, không hiểu sao Lạc Ly có cảm giác kỳ quái, giống như hắn coi những thứ đó trở thành của mình.

Có chút thời điểm, có chút người là biến thái như thế. Bọn họ làm việc ở đây lâu dần thì có một vài lão hủ tâm lý từ từ trở nên biến thái.

Lạc Ly đột nhiên biết hắn đang làm gì, hắn đang chọn thiên địa linh vật thay Lạc Ly, hắn chọn cho Lạc Ly hai cái kém cỏi nhất!

“Như thế không được!”

Con ngươi Lạc Ly xoay tròn, duỗi tay đánh rớt hồ lô rượu lão giả cầm trong tay, hồ lô rượu lập tức ngã xuống đất, rượu đổ ào ào ra bên ngoài.

Lão giả lập tức đưa tay nhặt lên, lòng đau muốn chết. Hắn nhìn Lạc Ly, ánh mắt phẫn nộ, nói: “Tiểu tử, ngươi làm gì thế?”

Lạc Ly vội vàng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiền bối!”

Lão giả nói: “Tiểu tử, ngươi chờ xem, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!”