Bộc Ngư tổ sư cùng Ám Thủy tổ sư cứ như thế toàn bộ rời khỏi, chỉ để lại Lãng Thiên Quyển ở đây trông coi, qua chừng một nén hương, trong trận nổ mạnh này, có tám Kim Đan chân nhân còn sống, trong đó có mấy người lặng lẽ sang một bên nói chuyện, sau đó bọn họ đứng lên, chọn một người dẫn đội đi tới trước mặt Lãng Thiên Quyển, Kim Đan chân nhân đi đầu nói:

“Chưởng môn sư huynh, chúng ta muốn đi!”

Lãng Thiên Quyển sửng sốt, nói: “Các ngươi muốn đi đâu?”

Kim Đan chân nhân đó nói: “Chương môn sư huynh, các ngươi muốn làm gì, chúng ta không ngăn được, nhưng chúng ta không muốn nhìn thấy Thiên Lãng môn hủy diệt!”

Chúng ta quyết định mang theo đệ tử trốn xa, bất kể tương lai như thế nào, vì Thiên Lãng môn lưu lại mầm móng, xin sư huynh thành toàn!”

Cả đám Kim Đan chân nhân cùng nhau hành lễ, Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô luyện thành cũng không tới phiên bọn họ, đợi ở đây, Hỗn Nguyên tông tới diệt môn, bọn họ chết chắc, cho nên bọn họ muốn trốn xa ngay lúc này.

Lãng Thiên Quyển sắc mặt kịch biến nhìn bọn họ, bên cạnh hắn có Kim Đan chân nhân quát:

“Các ngươi làm vậy là lâm trận lùi bước, Thiên Lãng môn dưỡng sĩ ngàn năm, nhưng khi dùng tới các ngươi thì các ngươi lại muốn trốn, các ngươi không thấy làm như vậy sẽ khiến chưởng môn sư huynh thất vọng sao? Không khiến liệt tổ liệt tông thất vọng sao?”

Kim Đan chân nhân muốn rời khỏi nói: “Chính vì không muốn làm liệt tổ liệt tông thất vọng cho nên chúng ta mới phải rời khỏi, hai vị tổ sư làm ngược, Thiên Lãng môn sắp sửa diệt môn, vì có thể kéo dài Thiên Lãng môn, chúng ta phải rời khỏi, lưu lại mầm móng!”

Kim Đan chân nhân bảo vệ Lãng Thiên Quyển định mở miệng hô lên, Lãng Thiên Quyển thở dài một tiếng, nói:

“Đừng gây nữa, các ngươi đi đi, mang theo đệ tử tinh anh trong môn rời đi, có thể mang theo bao nhiêu thì mang theo bao nhiêu!

Ta cho các ngươi quyền mở ra tổ sư đường, tàng kinh các, dược viên, đạo binh các, phường thị pháp thú các ngươi cũng mang đi, phúc địa cũng dời đi luôn, có thể mang đi bao nhiêu thì mang đi bao nhiêu! Đi đi, đi đi, đi một người sống một người!”

Kim Đan chân nhân đó cũng không nói thêm gì cả, đều quay đầu bước đi, nháy mắt chỉ còn lại Kim Đan chân nhân bảo vệ Lãng Thiên Quyển, hắn ngây ngốc nhìn nơi này, không biết làm gì cho phải.

Lãng Thiên Quyển nhìn hắn một cái nói: “Triều Đãng sư đệ, ngươi cũng đi đi…”

Kim Đan chân nhân đó nhìn Lãng Thiên Quyển, không khỏi khóc nói: “Thiên Lãng môn tốt đẹp của chúng ta, chẳng lẽ cứ như thế tan rã hay sao? Nơi này là nhà của chúng ta! Nhà của chúng ta!”

Lãng Thiên Quyển nói: “Việc tới nước này, hai vị tổ sư thay lòng đổi dạ, chỉ bằng chúng ta làm sao có thể bảo vệ cơ nghiệp này được…”

Kim Đan chân nhân phun mạnh lên mặt Lãng Thiên Quyết một ngụm nước bọt, nói: “Đồ phế vật vô dụng này, năm đó sư phụ đã nói, ngươi không có đám đương, không thể làm tông chủ, phế vật, phế vật!

Sư phụ quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Xem ngươi sau trăm tuổi còn có mặt mũi đi gặp sư phụ, đi gặp liệt tổ liệt tông không.”

Kim Đan chân nhân quay đầu rời khỏi, cả đại điện chỉ còn lại một mình Lãng Thiên Quyển, bên ngoài ồn ào, những Kim Đan chân nhân đó mang theo đồ tử đồ tôn của bọn họ rời khỏi.

Bọn họ rời khỏi, toàn bộ Thiên Lãng môn chỉ còn một đống hỗn lộn, vô số tu sĩ trong môn không ai mang đi cảm thấy chuyện không đúng, bắt đầu cướp giựt khắp nơi, sau đó bỏ chạy. Có không ít tu sĩ bị bỏng, không ai quan tâm, nằm kêu thảm thiết trên mặt đất!

Qua thủy kính, nhìn thấy cảnh này, Lãng Thiên Quyển lập tức ngã xuống, ngồi dưới đất, không biết nói gì, miệng chỉ im lặng lẩm bẩm:

“Ta là phế vật, phế vật, là ta hại Thiên Lãng môn, là ta hại Thiên Lãng môn…”

Lâu sau, ánh mắt hắn dần dần thanh minh, tiếp tục nói: “Thế thì sao! Thiên Lãng môn không còn, thì không còn vậy! Vẫn còn Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô, ta có thể quay lại, tu tiên lại lần nữa, lúc này ta muốn sống tốt một trận, tuyệt đối không để lại bất cứ tiếc nuối gì…”

Đúng lúc này, Kim Đan chân nhân mắng to Lãng Thiên Quyển chậm rãi trở lại, nhìn qua chẳng khác gì lúc trước, thế nhưng ánh mắt Lạc Ly sáng lên, trên người của hắn có mùi rượu.

Kim Đan chân nhân đó nhanh chóng quay lại, đi tới trước Lãng Thiên Quyển chừng một trượng, giống như đang mở miệng nói gì đó.

Lãng Thiên Quyển đã sớm cảm ứng được hắn đến, thế nhưng lúc này bị vây trong trạng thái say hoảng, căn bản không để ý chỗ khác thường của đối phương, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Triều Đãng sư đệ, ngươi…”

Kim Đan chân nhân đó mở miệng nói: “Ngươi đi chết đi!”

Nháy mắt người này thay đổi, thân hình bắt đầu mở rộng vô tận, tức thời hóa thành cự nhân, người này rõ ràng chính là Vương Ngũ sư huynh! Hình ảnh Kim Đan chân nhân lập tức vỡ vụn, rõ ràng chính là mặt nạ Họa Bì của Lăng Nhược Tự.

Biến thành cự nhân, cao chừng ba trượng, toàn thân tràn ngập lực lượng, phóng về phía Lãng Thiên Quyển, Lãng Thiên Quyển nhất thời kinh hãi, địch tập!

Nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu một tông, Kim Đan đại viên mãn, tuy bị tập kích bất ngờ nhưng trên người hắn nháy mắt bùng nổ vô tận sóng biển, từng đạo sóng trùng kích, không ngừng phát ra trên người hắn, bắn về phía đối phương, tách rời khoảng cách, lập tức khởi động pháp trận trong đại điện, diệt sát người nọ.

Vương Ngũ rống lớn, vọt về phía trước, thế nhưng một trượng này lại giống như đại hải vô tận, từng đợt sóng quét tới, vô cùng vô tận, tiến về phía trước một bước, khó như lên trời!

Thế nhưng Vương Ngũ vẫn tiến về trước, thế nhưng mỗi bước tiến chỉ ba tấc, cự nhân cũng từ từ biến đổi, từ Đại Địa Cự Nhân hóa thành Khoa Phụ Cự Nhân, rồi lại biến thành Độc Nhãn Cự Nhân, lại biến thành Lục Tí Cự Nhân, lại biến thành Bích Hải Cự Nhân, lại biến thành Huyết Long Cự Nhân, lại biến thành Thái Thản Cự Nhân, lại biến thành Lôi Tinh Cự Nhân…

Nháy mắt, Vương Ngũ biến hóa hơn hai mươi lần, mỗi lần biến hóa là mỗi lần tiến tới ba tấc, nháy mắt đã tới trước người Lãng Thiên Quyển.

Trên người Lãng Thiên Quyển phát ra hào quang, đây là độn thuật, hắn muốn viễn độn, thế nhưng Vương Ngũ xông lên quá nhanh, độn thuật vừa khởi động, đối phương đã đi tới trước người hắn, sau đó Vương Ngũ ôm một cái!

Cái ôm này, ôm Lãng Thiên Quyển vào ngực, sau đó dùng sức, trên người Lãng Thiên Quyển tỏa ra vô số ánh sáng, đó là pháp trận phòng ngự của đủ loại pháp bảo pháp bào, thế nhưng trong lòng Vương Ngũ vẫn phát ra tiếng răng rắc, cả người Lãng Thiên Quyển bị Vương Ngũ dùng sức xé thành thịt vụn, hóa thành một bãi thịt nát, tươi sống xé chết!

Mọi người há hốc mồm, chỉ mới nháy mắt mà thôi, thậm chí còn chưa tới nháy mắt, đường đường Thiên Lãng môn tông chủ đã bị giết chết như thế, mọi người choáng váng!

Trong đống thịt vụn đột nhiên bay ra một đạo hào quang, một viên Kim Đan muốn viễn độn.

Đây là bản mạng kim đan của Lãng Thiên Quyển, chỉ cần kim đan này chạy thoát thì có thể đầu thai lần nữa, hoặc đoạt xá trùng sinh, Vương Ngũ rống lớn: “A Tửu!”

Nháy mắt, một đạo kiếm quang chớp lóe sau lưng Vương Ngũ, đây là kiếm ý như huyễn như vụ, Kim Đan phi độn hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ, lập tức tiêu tán.