"Năm nay cậu muốn tặng quà gì?" Mộc Cẩn Hiền nghiêm mặt dặn dò nói. Trêи trán Trác Hạo Hi lập tức nhiều thêm vài đám mây đen, thầm nghĩ Mộc Cẩn Hiền lúc nào lại không biết tốt xấu như thế, còn muốn cậu tặng quà? Cũng may, tên này còn biết đỏ mặt, còn biết mình nói lời này thật xấu hổ. "Tại sao tôi phải tặng?" Trác Hạo Hi bất mãn hỏi. Nha, thua lỗ nhiều năm như vậy, tên này vẫn chưa muốn tha cho cậu. Năm trước cậu tặng quà, Mộc Cẩn Hiền còn tỏ ra khinh thường chẳng thèm để mắt tới. Vậy mà bây giờ tên này lại trịnh trọng dặn dò việc quà cáp. Mộc Cẩn Hiền thấy Trác Hạo Hi không vui, mặt càng đỏ thêm nữa, Mộc Cẩn Hiền cắn răng nói: "Cậu đã từng nói là, chúng ta được gặp nhau là trời ban cho, là sự an bài của vận mệnh, chúng ta không thể ngăn được số trời, nên đáng để làm kỷ niệm." Trong lòng Mộc Cẩn Hiền bất mãn, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng muốn quà, mà chỉ nhận lại sự lạnh nhạt như vậy. Trác Hạo Hi hít hà lấy khí, không dám tin nổi: "Tôi còn nói được lời buồn nôn như vậy?" Mộc Cẩn Hiền trừng mắt nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi rụt rụt cổ, lại lần nữa cảm khái tuổi trẻ bồng bột, là cậu nói sao? Thật sự là cậu nói sao? "Không phải cậu nói chẳng lẽ tôi nói?" Mộc Cẩn Hiền hỏi lại. "Vừa rồi chính là anh nói." Trác Hạo Hi lập tức trả lời. Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi rất không có cốt khí cười cười, "À, thì ra là tôi nói." Mộc Cẩn Hiền vừa lòng gật gật đầu, lần nữa nhắc lại: "Năm nay cậu muốn tặng gì?" Trác Hạo Hi nhíu nhíu mày, "Quà đó hả? Theo tôi thấy thì thôi bỏ đi, cũng chỉ là lần đầu gặp nhau thôi mà! Chuyện nhỏ xíu như vậy, có gì tốt mà phải kỷ niệm." Hắn cũng quá rảnh rỗi, chuyện nhỏ như hạt đậu mà cũng một mực nhớ cho bằng được! Mộc Cẩn Hiền như thần giữ của trừng mắt Trác Hạo Hi, "Không được, tôi nói, tặng là tặng." Trác Hạo Hi ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói: "Năm nay, tôi không còn dư tiền để mua quà." "Cậu tặng cái gì cũng được hết." Mộc Cẩn Hiền như là ban ơn nói. Nói xong, trực tiếp xoay người, nghênh ngang mà đi. Trác Hạo Hi nhìn bóng lưng Mộc Cẩn Hiền, trong lòng lén lút giơ ngón giữa, tên này quá là đáng giận. Trác Hạo Hi bưng mặt, tặng cái gì mới được đây? Quà lần này nhất định phải để tên Mộc Cẩn Hiền cả đời này khó mà quên được, làm hắn chẳng dám ép cậu được nữa. Trác Phi Dương hơi kinh ngạc nhìn Trác Hạo Hi đang từ trêи lầu đi xuống, "Hạo Hi, sao không đi học?" Trác Hạo Hi ngáp một cái, "Em có xin phép thầy nghỉ rồi." Chẳng lẽ cậu phải nói là, sợ Mộc Cẩn Hiền trong lúc đầu óc không bình thường, xông vào lớp đánh cậu sao? Trác Phi Dương nhìn quầng mắt thâm đen của Trác Hạo Hi, lo lắng hỏi: "Hạo Hi, tối hôm qua ngủ không được sao?" Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu, "Vâng! Có chút." Trác Phi Dương thấy Trác Hạo Hi có hơi kỳ lạ, hỏi: "Hạo Hi, em không sao chứ?" Trác Hạo Hi ha ha cười, "Không có gì đâu mà, em làm sao có chuyện gì được!" Trác Phi Dương sờ trán Trác Hạo Hi, "Không có phát sốt, vậy là tốt rồi." Trác Hạo Hi ăn xong hai cái bánh bao liền lên lầu. Lần đầu tiên, Mộc Cẩn Hiền phá lệ tặng quà cho cậu, một bó hoa hồng tươi, tựa hồ đỏ như muốn hộc máu, Mộc Cẩn Hiền đúng là đồ thần kinh, lại tặng thứ này cho mình, Trác Hạo Hi lắc đầu bất đắc dĩ. Mộc Cẩn Hiền xông vào lớp của Trác Hạo Hi, mới phát hiện Trác Hạo Hi không có đi học. Chết tiệt, làm hắn tốn công nghĩ cho cậu ta. Trác Phi Dương thấy Mộc Cẩn Hiền nổi giận đùng đùng, nhíu nhíu mày, lập tức nở nụ cười như gió mùa xuân, "Ôi, cơn gió nào thổi Mộc thiếu gia đến đây vậy ta?" Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Phi Dương, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hạo Hi đâu?" Trác Phi Dương chống cằm nhìn Mộc Cẩn Hiền đang tức giận, xin lỗi cười cười, "Hạo Hi đến chỗ Mạc tiên sinh rồi." "Thật sao?" Mộc Cẩn Hiền có chút không tin tưởng hỏi. Trác Phi Dương ưu nhã nâng ly trà lên, "Sao? Chẳng lẽ Mộc tiên sinh không tin lời tôi sao?" "Chị, đĩa CD của em đâu rồi? Chị có giữ nó hông?" Trác Hạo Hi trốn trong phòng cất giọng gọi. Sắc mặt Trác Phi Dương trở nên u ám, cái đồ gia hỏa đáng chết này! Tự mình tìm đến cái chết, thì đừng có cầu xin chị đây cứu mày nữa. "Chẳng phải chị Phi Dương nói là Hạo Hi đã đến chỗ Mạc tiên sinh rồi sao?" Giọng điệu của Mộc Cẩn Hiền có chút quái dị hỏi ngược lại. Trác Phi Dương lạnh lùng nhìn Mộc Cẩn Hiền, đã biết bà đây nói láo, lại còn cố vạch mặt bà, tên này thật sự là chả có tí phong độ nào cả!. "À, chắc là nó mới về ấy mà." Trác Phi Dương nói như điều hiển nhiên. Trác Hạo Hi cuốn mình trong chăn , vừa xem phim vừa ăn khoai tây chiên, đột nhiên nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền, khoai tây chiên suýt nữa nghẹn trong cổ họng Trác Hạo Hi. "Sao anh lại đến đây?" Trác Hạo Hi ngạc nhiên. Mộc Cẩn Hiền đi đến ngồi cạnh Trác Hạo Hi, "Đến để ngắm cậu" Trác Hạo Hi nhai khoai tây trong miệng nói: "Tôi có gì đẹp mà ngắm." Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng nhìn chằm chằm Trác Hạo Hi, mắt như đốt ngọn lửa, "Trác Hạo Hi, cậu tặng thứ này cho tôi có ý gì?" Trác Hạo Hi rút rút cổ, "Vương Bát ngàn năm, quy vạn năm (*)? Tôi chỉ là chúc anh sống thọ thôi, không được sao?" (*)Thiên niên Vương bát vạn niên quy: Quy được coi là những con rùa sống lâu. Vương Bát cũng cũng được coi là rùa, nhưng là loại tép riu mau chết sớm. (Nói chung thằng bé Hạo Hi tặng cho chồng nó con rùa đen thôi đó :))))) Mộc Cẩn Hiền cười cười, "Thì ra cậu có ý như vậy, thật đúng là hiểu lầm cậu." Trác Hạo Hi khoát khoát tay, "Không sao, không sao." Mộc Cẩn Hiền nghiêm mặt, "Nếu đã là Vương Bát ngàn năm, quy vạn năm, vậy sao không tặng con rùa nào quý hơn một chút?" Trác Hạo Hi bày khuôn mặt tươi cười, trong lòng không ngừng nguyền rủa Mộc Cẩn Hiền, cậu chịu tốn máu mua quà tặng cho hắn, mà tên này lại còn kén chọn. Trong lòng Trác Hạo Hi không ngừng thấp thỏm, chuyện này cậu nên trả lời thế nào đây? Rùa đen với rùa quý?! Anh không cảm thấy con rùa này và anh đều là đồng loại sao? Tôi vừa nhìn thấy nó, đã cảm thấy anh và nó nhất định là đồng minh của nhau!. Trác Hạo Hi cười ha hả, cuối cùng bất dắc dĩ nói: "Tôi không nghĩ tới." Mộc Cẩn Hiền thở hổn hển, nhìn Trác Hạo Hi, lông mày đều dựng thẳng lên. Trong lòng Trác Hạo thầm hô xui xẻo, vậy là vận số năm nay không được may mắn, sao cậu không biết được xui xẻo mà tự đến gặp tên gia hỏa này? Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, cố gắng bình phục lại cảm xúc, "Hoa tôi tặng cho cậu đâu?" Trác Hạo Hi giật mình, dù sao anh ta cũng đã tặng cho cậu, tên này còn muốn kiểm tra, nhưng khi hôm qua hắn tặng, cậu đã nhanh chóng bán mất rồi, cậu phải nâng giá lắm mới bán được một trăm khối, đúng là hàng secondhand thật dễ bán! Hoa hồng đến cùng cũng chỉ là hoa hồng, so với con rùa secondhand của cậu còn đáng mua hơn. "Không phải anh đã tặng cho tôi rồi sao?" Trác Hạo Hi không vui hỏi. Mộc Cẩn Hiền nhẹ gật đầu, "Đúng là đã tặng cho cậu, nhưng cậu đã nhìn kỹ chưa?" Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu, "Ừ! Tôi đã nhìn qua rồi, rất đẹp." "Vậy cậu đồng ý rồi sao?" Mộc Cẩn Hiền hỏi. Trác Hạo Hi ngu ngơ nhìn Mộc Cẩn Hiền, nghi hoặc hỏi: "Tôi đã hứa cái gì sao?" "Bên trong có chiếc nhẫn!" Mộc Cẩn Hiền không nhịn được nữa nói. Trác Hạo Hi đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức bộc phát hét thảm một tiếng, "Nói như vậy, là tôi bán lỗ rồi sao?" Mộc Cẩn Hiền: "....." Trác Phi Dương nhìn thấy trêи mặt Mộc Cẩn Hiền đầy mây đen mịt mù đi thẳng ra ngoài cửa, trong lòng khẽ run rẩy, Trác Hạo Hi thì tóc bù xù đứng trêи lầu, loạng choạng đi xuống dưới. Trác Phi Dương nhìn sắc mặt Mộc Cẩn Hiền, căng thằng nhìn sang Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, sắc mặt không được tốt lắm, chắc cũng không có gì xảy ra đâu ha?!" Trác Hạo Hi phồng má, "Là có chuyện." Sắc mặt Trác Phi Dương liền thay đổi, ngẫm lại Mộc Cẩn Hiền cũng đã đi mất rồi, quyết định an ủi thằng em nhà mình trước đã, "Hạo hi, đừng lo lắng, đường đường là đàn ông con trai, bị bắt nạt một chút cũng không sao đâu." Trác Hạo Hi đầu đầy hắc tuyến nhìn Trác Phi Dương, "Chị, em không nói chuyện này." Trác Phi Dương khó hiểu nhìn Trác Hạo Hi, "Vậy em định nói gì?" Trác Hạo Hi thở dài một hơi, "Hôm qua, Mộc Cẩn Hiền có tặng cho em một bó hoa hồng ." Trác Phi Dương cả kinh, mặt tỏ vẻ không thể tin được nhìn Trác Hạo Hi. Trác Hạo Hi bĩu môi, tiếp tục nói: "Mà một thằng đực rựa như em thì cần hoa hồng làm gì? Nên em liền đem bó hoa đó bán đi mất. Đến hôm nay, Mộc Cẩn Hiền mới nói cho em biết, bên trong có nhẫn kim cương, chuyện lớn như thế tại sao không nói sớm chứ?!" Nói xong lời cuối cùng, trêи mặt Trác Hạo Hi tràn đầy bi phẫn. Cuối cùng Trác Phi Dương cũng đã hiểu ra, thầm nghĩ, Mộc Cẩn Hiền thật đáng thương. Mà không đúng, sao cô có thể thương hại loại người kia? Mộc Cẩn Hiền bị như vậy hoàn toàn là đúng tội! "Hạo Hi, em đã bán cho ai?" Trác Phi Dương hỏi. Trác Hạo Hi lắc đầu, "Em không biết." Trác Phi Dương lần nữa thở dài một hơi, "Em chị thật là đáng thương, bất quá cũng chỉ đền tiền là được, coi như xong đi. Đúng rồi, Hạo hi, em tặng cho Mộc Cẩn Hiền cái gì?" Trác Hạo Hi chống cằm, gõ gõ cái bàn, "Chị, chị cũng biết gần đây em không có tiền." Trác Phi Dương nhẹ gật đầu, "Ừ đúng là hết tiền thật." "Nên em chỉ tặng cho hắn con rùa." Trác Hạo Hi căm giận: "Mà tên gia hỏa đó rõ ràng nói, em tặng cái gì hắn cũng thích. Vậy mà hôm nay lại đến đây kén chọn! Muốn em tặng hắn con rùa đen quý! Em có tiền em cũng chẳng thèm mua cho hắn ta, vả lại em và hắn có thân thiết gì đâu chứ." Trác Phi Dương thấy em trai nhà mình kϊƈɦ động, trong lòng thấp thỏm, "Hạo Hi, đừng quá kϊƈɦ động, mau lại đây uống vài ngụm nước." Trác Hạo Hi bình phục tâm tình, nói tiếp: "Ngày hôm qua tên bán con rùa đó cũng thật đáng ghét, ban đầu ra giá 25 đồng, còn nói với em con rùa đó vốn dĩ là loài hoang dại, nhưng vừa thấy con rùa lấm la lấm lét đó thật giống với Mộc Cẩn Hiền, liền biết tên đó là đang gạt em, thế là trong cơn giận dữ, em trả giá còn 23 đồng, nhưng mà tên đáng ghét đó nói, không có 25 đồng thì không bán". "Vậy sau đó thì sao?" Trác Phi Dương nghe có chút kinh hãi. Trác Hạo thở dài, "Thì em lấy 25 đồng ra để mua." Trác Phi Dương: ".... "