Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu, đối diện với sắc mặt khó coi của Giang Minh Dịch và ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn y. Mạc Ninh Viễn cười khổ, thì ra, giữa bọn họ ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng chẳng có. Giang Minh Dịch túm lấy Mạc Ninh Viễn nổi giận bừng bừng hỏi: "Nói! Cậu có bán đứng tôi không?" Vẻ mặt ác liệt của Giang Minh Dịch chỉ toàn sát khí, Mạc Ninh Viễn nâng khóe miệng chỉ muốn bật cười. Mạc Ninh Viễn nhìn bốn vách tường lạnh lẽo, chằng hiểu sao, giá đấu thầu không bị lộ vào lúc khác mà lại ngay lúc này, tiền hai ngàn vạn hủy bỏ hợp đồng của y, sợ sẽ bị xem như tiền tham ô đi. Nghĩ tới lúc người kia kêu người bắt mình nhốt lại, nghĩ đến sắc mặt lãnh khốc đó, Mạc Ninh Viễn thật rất muốn cười. Vì một lúc cuồng dại, chỉ đổi lấy được kết cục bi thảm đến như vậy, thì tại sao y lại không nỡ buông bỏ? Mạc Ninh Viễn đau đầu vỗ vỗ trán, nội gián không phải là y, vậy sẽ là ai đây? Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Giang Minh Dịch đi ra mở cửa, Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Giang Minh Dịch tràn đầy tức giận, trong lòng dâng lên cỗ khí lạnh. "Tại sao cậu lại bán đứng tôi?" Giang Minh Dịch nắm lấy vai Mạc Ninh Viễn, tay dùng sức rất lớn, tựa như muốn bẻ nát vai Mạc Ninh Viễn. "Không phải tôi." Mạc Ninh Viễn thở dài, nhàn nhạt nói. "Đã đến nước này cậu còn muốn gạt tôi? Nếu không phải cậu bán đứng tôi, thì cậu lấy đâu ra hai ngàn vạn?" Giang Minh Dịch trừng mắt nhìn Mạc Ninh Viễn. Mạc Ninh Viễn thở dài, "Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ." Dù sao y có nói gì cũng vô dụng. Giang Minh Dịch bóp cổ Mạc Ninh Viễn, "Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ phản bội tôi, tại sao, tại sao?" Mạc Ninh Viễn nhìn Giang Minh Dịch tức hổn hển, y câu lên khóe miệng, Giang Minh Dịch, rốt cuộc anh đang hận không trúng được thầu? Hay là anh đang hận anh không biết nhìn người? Giang Minh Dịch nâng tay lên, hung hăng tát lên mặt Mạc Ninh Viễn, "Cười? Cậu còn mặt mũi để cười sao?" Mạc Ninh Viễn bị Giang Minh Dịch tát một bạt tay hất tung té trêи mặt đất, máu tươi dọc theo khóe miệng chảy xuống. Mạc Ninh Viễn không để ý chút nào lau máu trêи khóe miệng, nở nụ cười sáng lạn. Trong mắt Mạc Ninh Viễn hiện lên sự lạnh lẽo, nhờ cái tát này, mà cuối cùng y cũng có thể dứt khoát quên đi Giang Minh Dịch. Giang Minh Dịch nhìn vẻ mặt của Mạc Ninh Viễn, cảm thấy sợ hãi, hốt hoảng lui ra ngoài, Mạc Ninh Viễn nhìn theo bóng lưng Giang Minh Dịch, nở nụ cười. Vụ giá thầu lần này, y ngay cả nhúng tay vào cũng không có, Giang Minh Dịch vì cái gì mà cho rằng do y làm. Nói gì đến trong sạch nữa, ngay cả y bị oan nhiều lần, thì hắn cũng chẳng muốn tin y, nhưng y thật sự là trong sạch. "Thiếu gia." Một tiếng gọi xa xa mơ hồ không rõ. Mạc Ninh Viễn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy mấy tên đàn ông mặc áo đen đứng trước mình, Mạc Ninh Viễn nhíu mày, bảo vệ của Giang gia sẽ không quản lỏng như thế, nhưng để nhiều người xông tới đây như vậy, chỉ có thể là do Giang Minh Dịch cố ý. Trong lòng Mạc Ninh Viễn căng thẳng, trong ánh mắt lóe lên tia băng lãnh. Trác Hạo Hi bỗng nhiên từ trêи giường bật dậy, trái tim đập bang bang. Trác Hạo Hi mang giày xông ra phòng ngủ, ầm ầm từ trêи cầu thang đi xuống, Trác Phi Dương ngồi dưới phòng khách, nhìn thấy Trác Hạo Hi đi xuống, lạnh lùng quát to một tiếng, "Em muốn đi đâu?" Trác Hạo Hi quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, "Chị, em gặp ác mộng, mơ thấy Ninh Viễn xảy ra chuyện." Trác Phi Dương thở dài, nghiêm túc nhìn Trác Hạo Hi "Thật sự là Mạc Ninh Viễn đã xảy ra chuyện." Mắt Trác Hạo Hi trợn to, "Chị, chị đang nói cái gì?" Trác Phi Dương nhìn vẻ mặt Trác Hạo Hi, đau lòng nói, "Mạc Ninh Viễn xảy ra chuyện, y tiết lộ giá đấu thầu của Giang thị, Giang Minh Dịch giam y lại, có điều có người cướp ngục, y bị bắn một phát súng, mặc dù người đã được đưa đi cấp cứu, nhưng chỉ sợ rằng, lành ít dữ nhiều!" Trác Hạo Hi kinh hãi đứng tại chỗ, đôi mắt bởi vì khϊế͙p͙ sợ mà mở thật to, "Chị." Trác Phi Dương thương hại nhìn em trai nhà mình, em thật là đáng thương, mới thích được người thứ hai, vậy mà... Coi như Mạc Ninh Viễn tránh được một kiếp thì sao? Cậu biết rõ, làm sao Giang Minh Dịch có thể dễ dàng tha thứ cho người đã phản bội hắn, để y tiếp tục được sống đây. Trác Hạo Hi lắc đầu, "Không phải, Ninh Viễn không phải loại người như thế." Trác Phi Dương lắc đầu, "Hạo Hi, em đừng dễ tin người khác như vậy..." Trác Hạo Hi lắc đầu, "Chị, không phải Ninh Viễn, Ninh Viễn thích Giang Minh Dịch như vậy, thì sao lại làm việc này được?" Trác Phi Dương bất đắc dĩ vuốt tóc Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, trêи đời này thứ giỏi nhất chính là tình cảm thay đổi, có lẽ cũng bởi vì y đã yêu quá sâu đậm, nên mới vì yêu mà sinh hận."