Chương 998 Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm tái mét. “Diệp Ân Tuấn, anh đang nói nhảm gì vậy?” “Tôi nói nhảm sao? Vậy để nhân chứng lên tiếng vậy.” Bởi vì cuộc thi này thu hút rất nhiều người, đương nhiên có rất nhiều người nổi tiếng trong nước cũng tham gia, cho nên Diệp Ân Tuấn đã chọn dịp này để vạch trần Thẩm Niệm Niệm. Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày. Anh có bằng chứng sao? Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn bảo Phi đưa người đến. Người đến là một người phụ nữ trung niên tên là Trương Ái, bà ta kể lại chuyện Thẩm Niệm Niệm bảo chồng bà ta đâm chết Thẩm Hạ Lan. “Đồ điên! Bà vu khống tôi!” Thẩm Niệm Niệm muốn tiến tới đánh Trương Ái nhưng đã bị Phi ngăn lại. “Cô Thẩm, gấp gì chứ, còn chưa xong đâu.” Phi vừa dứt lời, Trương Ái đã lầy máy ghi âm ra. Bà ta ghi âm hết chuyện Thẩm Niệm Niệm tìm chồng bà ta bằng cách nào, cô ta dụ dỗ bảo sẽ chăm sóc vợ con ông ta sau khi ông ta chết, cô ta dùng 15 tỷ để mua chuộc chồng bà ta để ông ta đâm chết Thẩm Hạ Lan. Khán giả bắt đầu xôn xao lên. “Người phụ nữ này thật sự quá độc ác.” “Đúng vậy, còn trẻ mà sao lại độc ác như vậy chứ? Nếu người phụ nữ này mà gả vào nhà mình thì thật sự gia môn quá bắt hạnh.” “Đúng là mặt người dạ thú, mau tống cô ta vào tủ đi. Cây đàn mà bị cô ta đụng vào cũng sẽ rất xấu hồ.” Mọi người xung quanh bàn luận sôi nổi, Thẩm Niệm Niệm tức giận giậm chân. “Các người vu khống tôi, Thẩm Hạ Lan, cô được lắm, để chiếm lấy nhà mẹ tôi mà cô bảo Diệp Ân Tuấn hãm hại tôi, trời cao có mắt, cô không sợ bị trời phạt hả?” Đối với cách trả đũa của Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan chọn cách phóớt lờ. Cô cầm cây đàn của mình đi đến chỗ Tào Tư, kính cần nói: “Thầy, con thi được không?” “Được lắm, thầy hy vọng con sẽ tiến bộ hơn nữa, nhưng mà vẫn phải chú ý thân thể nhé.” “Vâng, cảm ơn thầy, con đi trước.” Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi, cũng không nhìn Diệp Ân Tuấn một lần. Nhìn thấy cô rời đi, Diệp Ân Tuấn giao lại cho Phi xử lý, còn mình thì chạy theo cô. “Hạ Lan.” “Có chuyện gì?” Thẩm Hạ Lan dừng lại. Ánh mắt cô đã không còn tình yêu mãnh liệt nữa mà chỉ còn lại sự kiềm nén ngột ngạt khiến người khác thấy đau lòng. “Anh sẽ về Hải Thành.” Diệp Ân Tuấn nói ra lời này, cơ thể Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại. Phải đi rồi sao? Cô bỗng cảm thấy luyến tiếc, thậm chí suýt thốt lên muốn giữ anh lại, nhưng cô vẫn kiềm chế lại. Trong tình trạng như bây giờ, bọn họ nên sống ở hai nơi mới tốt nhất. “Ừm, chúc anh thượng lộ bình an.” Thẩm Hạ Lan không dám nhìn Diệp Ân Tuấn. Anh gầy đi rồi, đôi mắt cũng trũng sâu. Thẩm Hạ Lan không biết tại sao anh lại hốc hác, gầy gò như vậy, nhưng cô cũng không dám hỏi, chỉ có thể chật vật xoay người rời đi. Diệp Ân Tuấn thấy trạng thái này của cô thì thật sự không an tâm, nhưng anh cũng biết, mình ở lại đây thì Thẩm Hạ Lan còn buồn hơn. Anh thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Chăm sóc bản thân nhé.” Thẩm Hạ Lan dừng bước chân, gật đầu rồi nhắc chân rời đi. Cô bước lên xe, sau lưng đã nhễ nhại mồ hôi. Tình cảm biết bao nhiêu năm, nói bỏ là bỏ được sao? Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ Diệp Ân Tuấn đang dặn dò Phi, khắc sâu hình dáng của anh vào đáy lòng. Tạm biệt, Diệp Ân Tuấn. Thẩm Hạ Lan ở trong xe, nhìn Diệp Ân Tuấn rời đi, sau đó mới xuống xe.