Thẩm Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, ánh mắt có chút trốn tránh. Cậu bé cũng không biết làm sao, vào thời khắc này đột nhiên lại không muốn để cho Diệp Ân Tuấn chết. "Mẹ, con xin lỗi." Thẩm Minh Triết lí nhí nói, cậu bé nói nhỏ đến mức gần như không nghe được, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nghe thấy. Đột nhiên cô cảm thấy rất đau lòng. Minh Triết là một đứa bé ngoan, cũng rất hiểu chuyện, tình cảm với Diệp Tranh tốt như vậy, nhất định là cậu bé vì Diệp Tranh phải không? Chắc chắn không phải là bởi vì cậu bé biết thân phận của Diệp Ân Tuấn mới như vậy đúng không? Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, nhưng nhìn ánh mắt áy náy và tự trách của con trai mình, cô tiến lên một bước sờ lên đầu của cậu bé nói: "Không sao đâu, mẹ chỉ không ngờ con lại có tấm lòng như thế, vì ba của anh em mình mà nỗ lực nhiều như vậy." Diệp Tranh nghe được Thẩm Minh Triết nói cậu bé cũng thuộc nhóm máu hiếm, vui sướng trực tiếp nhảy dựng lên. "Lão đại, quá tốt rồi! Quả nhiên chúng ta là anh em, ngay cả nhóm máu cũng giống nhau. Về nhà tớ sẽ nói cho ba tớ biết để ba tớ nhận cậu làm con nuôi, đến lúc đó chúng ta sẽ thực sự là anh em của nhau." “Tớ không muốn! Tớ không thèm làm con trai của ba cậu! Tớ cứu chú ấy cũng là vì nể mặt cậu thôi, cậu cũng đừng nghĩ tới thứ khác." Thái độ của Thẩm Minh Triết vô cùng kiên quyết, giọng điệu cũng không được tốt lắm. Diệp Tranh ngây ra một lúc, cảm thấy có đôi khi Thẩm Minh Triết khiến cho người ta khó mà hiểu được, nhưng cậu ta có thể ở thời điểm này cứu ba mình nên Diệp Tranh vẫn rất cảm kích. Bác sĩ thấy hai đứa bé tích cực như thế, vội vàng nhìn về phía Thẩm Hạ Lan. "Cô Thẩm, cô xem..." "Cứ làm theo ý bọn nhỏ đi, nhưng chớ vượt quá lượng máu bình thường của bọn chúng là được." "Đó là điều chắc chắn rồi!" Bác sĩ mừng rỡ, vội vàng mang theo Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh tới phòng thử máu. Lam Tử Thất thấy bọn họ đã đi hết, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Cậu cứu anh ta làm gì? Huống hồ Minh Triết chỉ là một đứa bé." "Đương nhiên phải để Diệp Ân Tuấn còn sống rồi, ít nhất bây giờ anh ta không thể chết được." Không biết là Thẩm Hạ Lan đang nói cho Lam Tử Thất nghe, hay là nói cho mình nghe, nhưng cô cảm thấy tim mình đau xót không chịu nổi. Rất nhanh Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh đã đi ra, bác sĩ nói nhóm máu hoàn toàn tương xứng, chuẩn bị lập tức lấy máu. Bởi vì Diệp Tranh là con trai của Diệp Ân Tuấn, nên là người đầu tiên đi vào. Thẩm Minh Triết cầm tay Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: "Mẹ, có phải mẹ đang rất tức giận đúng không?” "Vì sao con lại hỏi như vậy?" Thẩm Hạ Lan tự cảm thấy mình chưa từng tỏ thái độ gì với Diệp Ân Tuấn ở trước mặt con trai, lại càng chưa từng nhắc tới ân oán giữa mình và anh, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Minh Triết như thế này, ít nhiêu cô cũng có chút bất an. Chẳng lẽ con trai đã biết cái gì? Thẩm Minh Triết do dự một chút nói: "Con cảm thấy hình như mẹ rất không thích chú ấy, con cứu chú ấy, có phải mẹ cảm thấy không vui hay không?" "Con có vui không?" Thẩm Hạ Lan không trả lời mà hỏi lại. Trong phút chốc Thẩm Minh Triết ngây ngẩn cả người. Vui vẻ không? Hình như cũng không hề vui vẻ như vậy. Nhưng cậu bé lại không muốn người đó chết. "Lần này mẹ trở về là vì em gái đúng không? Nhưng sau khi mẹ trở về vẫn luôn dây dưa với chú ấy, có phải bởi vì chú ấy có thể cứu em gái đúng không? Nếu như chú ấy chết rồi, có phải em gái sẽ không có hi vọng nữa hay không?" Thẩm Minh Triết nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, trong đôi mắt kia lấp lóe sắc thái khiến cho Thẩm Hạ Lan không dám nhìn vào đó. Thời điểm Diệp Ân Tuấn ngã xuống đất, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chuyện này tới bây giờ cô vẫn không dám thừa nhận. Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của con trai, Thẩm Hạ Lan cười nói: "Đúng, cho nên cách làm của Minh Triết là chính xác, cảm ơn Minh Triết đã thay mẹ và em gái cứu được chú ấy." "Mẹ!" Thẩm Minh Triết ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, cảm thấy rất có lỗi. Vừa rồi lúc cậu bé quyết định hiến máu thật sự không có suy nghĩ nhiều như vậy. Người kia đối xử không tốt với cậu bé và mẹ, nhưng vì sao cậu bé vẫn muốn cứu người kia? Thẩm Minh Triết tâm lý rầu rĩ, nhìn thấy Diệp Tranh cau mày đi ra. "Cậu sao rồi?" Cậu bé buông lỏng Thẩm Hạ Lan ra, nhìn về phía Diệp Tranh. Diệp Tranh chớp chớp đôi mắt to nói: "Đau! Tớ không ngờ lấy máu lại đau như vậy!" "Đồ ngốc!" Thẩm Minh Triết ghét bỏ măng cậu bé một câu, tiện thể nhấc chân đi vào trong phòng hiến máu. "Lão đại, tớ đi cùng cậu.” Diệp Tranh vui vẻ đi vào theo. Thẩm Minh Triết có thể nhìn thấy một cách rõ ràng Diệp Ân Tuấn đang nằm trên bàn mổ. Người đàn ông đã từng khí thế như vậy, lúc này sắc mặt lại tái nhợt, không có chút sức sống nào nằm ở nơi đó, đột nhiên Thẩm Minh Triết cảm thấy hơi khó có thể thích ứng được. Cậu bé còn nhớ rõ trước đây không lâu Diệp Ân Tuấn còn nói chuyện cùng với mình khi ngồi ở trong khoang máy bay, sao chỉ mới chớp mắt một cái lại biến thành bộ dạng như thế này được? Chẳng lẽ là mẹ đả thương chú ấy? Thẩm Minh Triết có chút rối rắm. Bác sĩ nhìn thoáng qua Thẩm Minh Triết, cho là cậu bé đang sợ. "Đừng lo lắng, chỉ đau một chút thôi, bác sẽ không lấy quá nhiều máu đâu." Thẩm Minh Triết không đáp lời bác sĩ mà trực tiếp đi tới trước bàn mổ của Diệp Ân Tuấn, nói với Diệp Ân Tuấn đang hôn mê: "Nhớ kỹ, chú nợ cháu một cái mạng, chú nhớ phải trả lại cho cháu." Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Diệp Tranh là người kịp phản ứng lại đầu tiên, vỗ ngực nói: "Lão đại, cậu yên tâm, tớ cũng nợ cậu một cái mạng, sau này lúc nào cậu cần, chỉ cần cậu nói một tiếng, tớ tuyệt không nhíu lông mày một chút nào." "Ra ngoài!" Thẩm Minh Triết lạnh lùng nói một câu, khí thế kia khiến cho Diệp Tranh giật nảy mình, suýt chút nữa cậu bé đã tưởng rằng Diệp Ân Tuấn tỉnh lại. Bác sĩ cũng ngẩn ra một chút, cảm thấy Thẩm Minh Triết thực sự quá giống với Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Tranh lại là người thừa kế mà nhà họ Diệp công nhận nên chỉ có thể đem Diệp Tranh ra ngoài trước. Thẩm Minh Triết ngôi ở trên ghế, nhìn bác sĩ bắt đầu tìm mạch máu, sau đó lấy máu, từ đầu tới cuối, lông mày của cậu bé cũng không hề nhíu lại một chút nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, không chớp một cái. Thật ra đầu óc của Diệp Ân Tuấn rất tỉnh táo nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên không thể mở mắt ra được, Thẩm Minh Triết nói gì anh đều nghe được hết, chỉ có điêu khiến anh vô cùng bất ngờ chính là Thẩm Minh Triết lại chủ động hiến máu cho anh. Điều này khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy quá bất ngờ, cũng quá vui mừng. Bác sĩ không dám lấy quá nhiều máu, lúc lấy đủ 400CC liên ngừng lại. Thẩm Minh Triết ấn xuống cánh tay của mình, không nói lời nào đi ra khỏi phòng lấy máu. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Thẩm Minh Triết đi ra, liên vội vàng tiến lên. "Con trai, không có chuyện gì chứ?" "Mẹ, con đói, mẹ làm chút gì cho con ăn đi." Thẩm Minh Triết đây mong chờ nhìn Thẩm Hạ Lan. Diệp Tranh cũng ở một bên phụ họa. "Dì, cháu cũng đói bụng, hơn nữa vừa rồi cháu cũng bị lấy máu, cháu mệt quá." Thật ra Thẩm Hạ Lan không muốn rời đi, cô muốn ở lại để nghe bác sĩ nói Diệp Ân Tuấn không sao rồi, muốn tận mắt nhìn thấy anh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng ánh mắt mong đợi của con trai khiến cô không thể từ chối được và cũng làm cho cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không đáng để cô lo lắng như thế. Có lẽ đây là âm mưu của chính Diệp Ân Tuấn cũng khó nói. Lam Tử Thất thấy cô hơi do dự, nhỏ giọng nói: "Nếu không tớ về nhà làm chút gì đó cho bọn nhỏ ăn, cậu cứ ở lại đây đi. "Không cần đâu, con trai tớ chỉ quen ăn đồ ăn tớ làm thôi, tớ đi trước đây." Lúc này Thẩm Hạ Lan nói rất lạnh lùng, giống như tất cả lo lắng vừa rồi bây giờ đã không còn nữa, nhưng Lam Tử Thất biết cô cũng không bình tĩnh như bên ngoài. "Vậy được rồi, lát nữa gặp lại. Lam Tử Thất vỗ vỗ bờ vai của cô, biết Thẩm Hạ Lan là người rất có chủ ý, bây giờ đã đưa ra quyết định thì sẽ không có khả năng thay đổi lại. Một tay Thẩm Hạ Lan dắt Thẩm Minh Triết, một tay dắt Diệp Tranh, nhấc chân đi ra khỏi cửa phòng phẫu thuật. Phía ngoài ánh nắng đã chiếu xuống, rất ấm áp, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không cảm nhận được. Thẩm Minh Triết về tới phòng, Thẩm Hạ Lan tới phòng bếp, Diệp Tranh líu ríu nói: "Lão đại, cánh tay cậu có đau không? Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi! Nói thật, tớ thật sự không ngờ cậu sẽ hiến máu cho ba tớ đấy, lão đại, cám ơn cậu nha! Cậu không biết được là càng ngày tớ càng thích cậu đâu!" Nói xong, Diệp Tranh liền nhào tới chỗ Thẩm Minh Triết nô đùa âm ï với nhau. Thẩm Minh Triết giơ chân dài lên, trực tiếp đạp Diệp Tranh sang một bên. "Ngậm miệng lại! Im lặng đi! Ồn ào quái" Thẩm Minh Triết cau mày không nhịn được nói, dáng vẻ như người sống chớ lại gân. Diệp Tranh sờ bắp chân của mình, ấm ức nói: "Cậu hung dữ giống hệt như ba tớ vậy. Thật là dọa người! Người nào không biết còn tưởng rằng cậu mới là con của ba tớ đấy. Nhìn lại tớ đi, trên người một chút cũng không có dáng vẻ đấy nhưng mãi mà tớ vẫn không học được." Thẩm Minh Triết chợt ngây ngẩn cả người. Cậu bé nhìn Diệp Tranh với vẻ mặt phức tạp, tiến lên một bước ngồi xuống cạnh Diệp Tranh, nhỏ giọng nói: "Hóa ra cậu cũng rất tốt, cũng không ngốc lắm." "Tớ biết, so với những người khác tớ không hề ngốc, chỉ có lúc ở cùng với cậu tớ mới có cảm giác này, nhưng không quan trọng, tớ đã nhận cậu làm lão đại rôi, cậu thông minh như vậy sau này nhất định sẽ bảo bọc tớ đúng không nào? Đến lúc đó hai anh em chúng ta hoành hành ngang dọc ở Hải Thành, cậu là lão đại, tớ chính là lão nhị, thật là oai phong!" Diệp Tranh ngây ngô cười cười, Thẩm Minh Triết cảm thấy hơi khó chịu. "Tớ sẽ không ở lại Hải Thành lâu đâu." "Vì sao? Cậu muốn đi đâu? Tớ mặc kệ, lão đại, cậu không thể bỏ lại tớ một mình được!" Diệp Tranh ôm lấy Thẩm Minh Triết, giống như cậu bé có thể rời đi bất cứ lúc nào. Thật ra Thẩm Minh Triết rất không thích bị người khác ôm như vậy, ngoại trừ em gái Thẩm Nghê Nghê ra thì chưa có người nào khác ôm qua cậu bé, nhưng nhìn Diệp Tranh trước mắt, trải qua nhiêu ngày ở chung như vậy, cậu bé lại có chút không nỡ. "Dù sao tớ cũng không ở lại Hải Thành lâu, nhất định tớ phải trở lại nước Mỹ, nhà của tớ ở nước Mỹ." "Nước Mỹ! Vậy cũng không sao, tớ có thể bảo ba lái phi cơ đưa tớ tới đó, dù sao lão đại ở đâu thì tớ sẽ ở đó, tớ muốn đi theo lão đại!" Diệp Tranh bất chấp tất cả, sống chết muốn đi theo Thẩm Minh Triết. Thẩm Minh Triết lại thấp giọng nói: "Không thể để Diệp Ân Tuấn cùng đi nước Mỹ được." "Vì sao?" Diệp Tranh mở to mắt, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn Thẩm Minh Triết. Thẩm Minh Triết trực tiếp quay mặt đi, khó chịu nói: "Dù sao cũng không thể để cho chú ấy cùng đi là được rồi, nếu như cậu còn coi tớ là anh em thì đừng nhắc đến ba cậu nữa. Tớ kết giao với cậu chỉ là bởi vì cậu là anh em của tớ chứ không phải bởi vì những thứ khác." "Được rồi được rồi, tớ không nói là được chứ gì, cậu nhận tớ là anh em của cậu là được rồi." Diệp Tranh đắc ý tựa vào vai Thẩm Minh Triết, ngáp một cái nói: "Lão đại, tớ buồn ngủ quá, tớ ngủ một lát, lát nữa dì làm xong đồ ăn cậu nhớ phải gọi tớ dậy ăn đấy, cậu không thể độc chiếm một mình biết không?" Nói xong đầu của cậu bé lệch ra, ngủ thiếp đi. Lông mày Thẩm Minh Triết nhíu lại lần nữa. Diệp Tranh này thật đúng là không tim không phổi. Mặc dù trong ánh mắt cậu bé là ghét bỏ nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng đặt Diệp Tranh xuống giường, đồng thời kéo chăn phủ lên thân thể của Diệp Tranh. Thẩm Hạ Lan lúc đi ra vừa hay nhìn thấy một màn này, có một nháy mắt, cô còn cho rằng mình đang nhìn thấy Thẩm Minh Triết đang tỉ mỉ chăm sóc Thẩm Nghê Nghê.