CHƯƠNG 879: CON GÁI ĐỪNG THÙ DAI NHƯ VẬY “Em không đi, anh ở đâu thì em ở đó, anh đừng nghĩ đến việc đuổi em đi. Em biết, chuyện lần này rất đột ngột, rất nan giải. Anh sợ em ở đây sẽ liên lụy đến em có đúng không? Anh yên tâm, sẽ không đâu, em có khả năng vào đây để thăm anh thì cũng có năng lực đưa anh ra ngoài. Em sẽ không để anh ở đây quá lâu đâu.” Diệp Ân Tuấn có nói gì thì Thẩm Hạ Lan vẫn không nghe. Diệp Ân Tuấn cũng ngạc nhiên khi biết Thẩm Hạ Lan đến thăm mình, dù sao thì người có thể chạy vào đây để thăm mình vào lúc này thì tuyệt đối không phải là người đơn giản. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ là Thẩm Hạ Lan. Kết hôn tám năm, anh mới phát hiện ra anh biết rất ít về Thẩm Hạ Lan, anh vẫn tưởng mình biết hết tất cả những chuyện Thẩm Hạ Lan đã trải qua ở nước ngoài trong năm năm qua, đó chính là ít chuyện về Đường Trình Siêu, nhưng bây giờ có vẻ như thực sự không phải vậy, cũng không chỉ có như vậy. “Anh hiểu ý em, nhưng Hạ Lan à, chúng ta còn có con cái, bây giờ em còn đang mang thai, em…” “Chúng ta có con, có Minh Triết, anh tưởng chúng ta đi rồi thì mọi thứ sẽ chuyển biến tốt hơn sao? Không! Chú hai rất hung hãn, ông ta không định để chúng ta sống đâu. Nếu người khác không muốn để chúng ta sống nữa thì anh bảo em phải đi đâu đây? Anh có thể còn chưa biết, Diệp Phong là anh em ruột của anh, báo cáo xét nghiệm DNA đã nằm trong tay em rồi. Trong lúc đó, tim của anh ta chịu tác động của ngoại lực nên dẫn đến đột tử, đây là cố ý giết người. Nếu em không giúp anh thì anh sẽ phải ngồi tù nửa phần đời còn lại đó có biết không?” Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến chân mày Diệp Ân Tuấn khẽ cau lại. “Thật sự là anh em ruột?” “Đúng vậy.” Thẩm Hạ Lan cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chú hai biết, nhưng bây giờ cô không muốn gặp ông ta. Diệp Ân Tuấn im lặng. Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc anh. Cô nhìn khuôn mặt Diệp Ân Tuấn, trông anh rất phờ phạc, dù sao đây cũng không phải là nơi để người ở. Thẩm Hạ Lan đau lòng, cô thở dài. Sau vài phút im lặng, Diệp Ân Tuấn nói: “Sau khi ra ngoài, chú hai muốn cái gì thì em hãy đưa cho ông ta, đừng so đo gì hết. Anh biết em có cách, nhưng tiền tài là vật ngoài thân. Nếu ông ta có thể bỏ qua cho chúng ta thì tốt, còn nếu không thể, em hãy đi tìm Tống Đình, Tống Đình sẽ nói cho em biết phải làm gì.” Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt buồn bã. Anh đã từng nói anh sẽ bảo vệ Thẩm Hạ Lan, nhưng anh không ngờ rằng cuối cùng anh lại cần đến Thẩm Hạ Lan đến cứu mình. “Đã liên lụy đến em rồi, có lẽ anh là tai họa của em, từ ngày gả cho anh, em chẳng có được một ngày vui vẻ.” “Cũng không phải, mỗi ngày ở bên anh em đều rất vui vẻ, bất kể làm gì, chỉ cần được ở bên anh thì em sẽ rất mãn nguyện.” Thẩm Hạ Lan cười nhạt. Ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau. Thẩm Hạ Lan thực sự hy vọng thời gian cứ dừng lại tại đây, cô và Diệp Ân Tuấn cứ như vậy cả đời, nhưng cô biết, điều này không thể. Thời gian thăm nom đã sắp hết. Thẩm Hạ Lan lưu luyến nhìn Diệp Ân Tuấn, cô thấp giọng nói: “Anh chờ em đến đón anh nhé.” “Lượng sức mà làm, không được thì đừng cố, em biết là anh thà ở đây một mình còn hơn để em mạo hiểm.” Diệp Ân Tuấn rất hiểu tính cách của Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan gật đầu. Cho dù lưu luyến không nỡ nhưng cuối cùng cũng phải chia tay. Khi Thẩm Hạ Lan ra ngoài thì đôi mắt hơi đỏ. Thấy cô như vậy, Tô Nam vội hỏi: “Có phải Ân Tuấn có cách rồi không?” Thẩm Hạ Lan không lên tiếng mà nhấc chân rời đi, đi được vài bước thì cô nhìn thấy Hoắc Chấn Đình và ông cụ Tiêu. “Chú ba cháu có trận huấn luyện, không ra ngoài được nên bảo tôi đến thăm. Nhà họ Hoắc tuy không giúp được gì nhưng đến thăm thì vẫn có thể. Hạ Lan, mọi chuyện đã như vậy rồi, nên nghĩ thoáng một chút, dù thế nào đi nữa thì cánh cửa nhà họ Hoắc vẫn luôn rộng mở.” Hoắc Chấn Đình đẩy xe lăn đi tới. Ông cụ Tiêu cũng không cam lòng theo sau. “Cháu à, mặc kệ nói thế nào thì ông vẫn còn có chút sức lực, chuyện này tuy rằng ông không giúp được, nhưng cháu yên tâm đi, ông đảm bảo Diệp Ân Tuấn ở trong đó sẽ không bị ức hiếp, cũng không ai dám bắt nạt nó. Nếu ở nhà họ Diệp không hạnh phúc thì cháu hãy về nhà họ Tiêu, ông và mẹ cháu đang đợi cháu ở nhà.” Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút ấm áp. “Chú nhỏ, ông ngoại, cháu không sao, mọi người đừng lo, Ân Tuấn sẽ ra tù sớm thôi.” Thẩm Hạ Lan nói xong thì mỉm cười bước lên xe. Tô Nam muốn đi theo nhưng Thẩm Hạ Lan lại ngăn lại. “Anh Tô, tôi muốn yên tĩnh một mình, được không?” Lúc này, Tô Nam còn có thể nói không sao? Thẩm Hạ Lan rời khỏi trại giam, tạm biệt người nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu, sau đó một mình lái xe đến tòa khoa học công nghệ. Thanh Đồng thấy Thẩm Hạ Lan đến thì vội bước đến. “Cô Thẩm, đã tìm được người rồi, ở phòng 1308.” “Cảm ơn, tôi muốn nói chuyện với ông ta, các người canh giữ bên ngoài.” Thẩm Hạ Lan xuống xe, đẩy cửa đi vào. “Được.” Thanh Đồng không nói gì, đứng ở bên ngoài. Thẩm Hạ Lan đi thang máy lên tầng 13, khi lên đến tầng 10 thì có người bước vào, trùng hợp là người đi vào lại là ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm. “Thẩm Hạ Lan? Sao cô lại đến đây? Ôi, tôi biết rồi, chắc cô biết hôm nay tôi đến bái Tào Tư làm thầy nên cô cố ý đến cười cợt tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng quá đắc ý, tôi đã được thầy Tào Tư nhận làm học trò rồi, tương lai tôi sẽ là một người có thân phận, cô đừng dùng những thủ đoạn đê tiện đó với tôi nữa.” Thẩm Niệm Niệm ngạo mạn nói. Thực lòng mà nói thì Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp Thẩm Niệm Niệm ở trong tòa nhà Khoa học và Công nghệ, bây giờ cô đang có rất nhiều việc nên chẳng muốn nói chuyện với Thẩm Niệm Niệm. Cô nghiêng đầu sang bên cạnh, khi nhìn thấy ba Thẩm thì khẽ gật đầu. “Ba, hai người đã đi bái Tào Tư làm thầy rồi, bây giờ muốn đi lên đâu?” Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến ba Thẩm khó trả lời. Thẩm Niệm Niệm nói: “Chúng tôi đi đâu cũng cần báo cho cô biết sao? Ngược lại là cô đó, cô muốn đi đâu?” Thẩm Hạ Lan thực sự không muốn cãi nhau với Thẩm Niệm Niệm nên cô im lặng. Ba Thẩm bối rối nhấn dãy số tầng 13. Thẩm Hạ Lan nheo mắt lại. Họ cũng lên tầng 13? Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi gì thêm, cô cảm nhận được, cả mẹ Thẩm và ba Thẩm đều đang đề phòng cô về chuyện của Thẩm Niệm Niệm. Thẩm Hạ Lan không muốn bị phân tâm, càng không muốn buồn bực nên coi như không thấy. Thang máy dừng lại ở tầng 13, Thẩm Hạ Lan dẫn đầu đi ra ngoài thì nghe thấy Thẩm Niệm Niệm nói sau lưng: “Ba, ba xem cô ta đi, đi theo chúng ta như keo dính chuột vậy đó.” “Được rồi, con đừng nói nữa.” Giọng ba Thẩm không lớn, ông ta không muốn Thẩm Hạ Lan nghe thấy. Ánh mắt Thẩm Hạ Lan bỗng trầm xuống. Vì chuyện của Diệp Ân Tuấn nên cô đang rất phiền muộn, bây giờ lại gặp phải ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm, thành thật mà nói, Thẩm Hạ Lan thực sự rất khó chịu. Cô cũng không nghe thấy những gì Thẩm Niệm Niệm nói, đi thẳng đến phòng 1308. Sau khi ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm ra khỏi thang máy, họ nhìn thấy rất nhiều người đứng ở hành lang, tất cả đều trông rất dữ tợn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khiếp sợ. “Ba, ba xem thử đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Niệm Niệm nắm chặt lấy cánh tay của ba Thẩm. Ba Thẩm cũng là người đã từng nhìn thấy cảnh tượng lớn rồi nhưng lúc này vẫn rất ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt. “Các vị, chúng tôi là học trò của thầy Tào Tư, chúng tôi đến đây tìm trợ lý của ông ấy.” Thanh Đồng nhìn bọn họ, thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì thì lạnh nhạt nói: “Nhanh lên, các người không thể ở đây quá lâu.” “Được được, chúng tôi đi ngay bây giờ.” Ba Thẩm kéo Thẩm Niệm Niệm đi về phòng 1302. Mãi đến khi bước vào phòng và gặp trợ lý của Tào Tư thì Thẩm Niệm Niệm mới nhớ ra, không biết Thẩm Hạ Lan đã đi đâu rồi. Nói cách khác, cô không theo dõi mình? Vừa rồi cũng không nghe thấy Thẩm Hạ Lan la hét hay sợ hãi, có vẻ như đây là sự hiểu biết và dũng cảm khi sinh ra trong một gia đình giàu có. Thẩm Niệm Niệm càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy cô ta bị như bây giờ đều là lỗi của Thẩm Hạ Lan hết. Ba Thẩm dù sao cũng là một đại thần trong giới nghệ thuật, nhưng lúc này lại vì con gái ruột của mình mà đi cúi đầu cầu xin trợ lý của Tào Tư. Thẩm Niệm Niệm có hơi coi thường ba Thẩm, nhưng vì tương lai của mình nên cô ta phải cố chịu đựng. Thẩm Hạ Lan không biết bọn họ đã đi đâu, mà bây giờ cô không còn tâm trạng để nghĩ nữa. Cô đẩy cửa phòng 1308. Chú hai đang ngồi uống trà, bộ dạng không chút lo lắng, nghe thấy có người tới thì ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hạ Lan đang đi vào. LÁnh nắng xuyên qua ô cửa sổ phản chiếu trên người Thẩm Hạ Lan, khiến chú hai bỗng chốc si mê. Người phụ nữ này thật xinh đẹp, chẳng trách Diệp Ân Tuấn có thể làm mọi thứ vì cô. Nhìn thấy sự si mê trong mắt chú hai, Thẩm Hạ Lan có chút chán ghét. “Chú nhìn nữa đi, có tin tôi móc mắt chú ra không?” Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, sau đó ngồi xuống đối diện với chú hai. Chú hai sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Rất xinh đẹp, nhưng cái miệng nhỏ kia lại rất lợi lại.” “Chú cũng còn tâm trạng nói chuyện với tôi sao.” Thẩm Hạ Lan lấy ly rót cho mình một tách trà, để dưới chóp mũi ngửi, ừm, trà Vân Vụ này rất ngon. Cô khẽ nhấp một ngụm, dáng vẻ điềm tĩnh kia khiến chú hai nhìn bằng cặp mắt khác xưa. “Cô hiểu biết về trà sao?” “Tôi còn biết giết người, chú muốn thử không?” Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt. Chú hai lắc đầu nói: “Con gái, đừng có thù dai như vậy. Cô nên biết người đàn ông của cô vẫn đang ở trong trại giam. Sống lâu trong đó hay ra tù sớm đều dựa vào một câu nói của tôi. Vì vậy, cô phải tôn trọng tôi một chút để khỏi bị thiệt chứ.” “Nếu tôi nói với chú tôi vừa mới đến trại giam thăm anh ấy thì chú có gì muốn nói không?” Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn chú hai. Không thể không nói người chú hai này còn trẻ hơn trong di ảnh của ba chồng trong nhà, nhưng mà ánh mắt lại không hiền hòa như ông ấy, vừa nhìn là đã biết không phải dạng vừa đâu. Sau khi nghe thấy những lời Thẩm Hạ Lan nói, nụ cười của chú hai cũng đông cứng lại. “Không thể nào!” “Chú có thể gọi điện thoại hỏi xem, không sao đâu, tôi có thời gian.” Thẩm Hạ Lan ném điện thoại qua. Chú hai nhíu chặt mày, dường như không tin những gì Thẩm Hạ Lan nói, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Hạ Lan thì ông ta lại do dự. Chuyện này không thể nào! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?