CHƯƠNG 835: ĐÓ CHỈ LÀ MỘT CĂN NHÀ LẠNH LẼO MÀ THÔI Tim Thẩm Hạ Lan sắp nhảy lên đến cổ họng, sợ ông cụ Tiêu đột nhiên tỉnh dậy, cũng may ông cụ Tiêu ngủ rất say, cũng không có phản ứng gì. Cô nhanh chóng nhét đồ vào túi, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng ông cụ Tiêu. Thẩm Hạ Lan lại không nhìn thấy, ngay khoảnh khắc cô đóng cửa phòng lại, ông cụ Tiêu lập tức mở mắt. Ông nhìn ngăn kéo đã mất giấy thông hành, không khỏi thở dài. “Dũng.” Giọng ông cụ Tiêu không quá lớn, nhưng lại có một người đàn ông mở cửa bước vào, nếu Thẩm Hạ Lan còn ở đây thì chắc là sẽ nhận ra được, người này chính là người đàn ông nửa đường bắt cóc cô về bên này. Ông cụ bảo anh đi ra ngoài trốn tránh, anh còn chưa kịp đi, bây giờ nghe thấy ông cụ Tiêu gọi anh, lập tức đi vào. “Gia chủ, có gì muốn dặn dò?” “Đi theo con bé, đừng để con bé gặp nguy hiểm gì trên đường. Con bé này cuối cùng vẫn là giống Tiêu Ái, cứng đầu cứng cổ. Nó muốn đi gặp Tiêu Ái.” Ông cụ Tiêu lại thở dài lần nữa. Dũng cũng nhíu chặt mày lại. “Gia chủ, dựa theo tính tình của cô cả thì sẽ không gặp cô ấy, huống cho dọc theo đường đi cũng sẽ không yên bình, lỡ cô ấy gặp chuyện gì, bên phía Diệp Ân Tuấn…” “Cho nên mới bảo cậu đi theo con bé. Tôi cũng biết Tiêu Ái rất cứng đầu, sẽ không gặp con bé, nhưng nếu không cho con bé đi, con bé ở lại đây tâm trạng sẽ buồn bực, con bé còn đang mang thai.” Tóc ông cụ Tiêu đã bạc đi rất nhiều. Đời này, người mà ông muốn gặp nhất là con gái ông, nhưng con gái lại không tha thứ cho ông. Bây giờ thấy cháu ngoại gái lại quật cường như thế, đúng là giống hệt như Tiêu Ái khi xưa. Có lẽ năm xưa ông sai thật rồi, không nên chia rẽ hai người đang yêu nhau, nhưng bây giờ nói như thế thì có tác dụng gì đâu? Cuối cùng cũng không thể vãn hồi lại được cái gì. Ông cụ Tiêu không muốn ngăn cách giữa ông và con gái ảnh hướng đến Thẩm Hạ Lan, thật ra ông vẫn rất thích đứa cháu ngoại gái này, dù sao cô chính là một trong số ít những người thân còn sót lại của ông. Dũng cũng hiểu được lòng ông cụ Tiêu, sau đó gật đầu đi ra ngoài. Sau khi Thẩm Hạ Lan quay về phòng, thấy Khương Hiểu còn ngủ, cô cũng có chút không nỡ, nhưng nếu cô cứ vậy mà đi, cô lại thấy hơi lo. Bây giờ cô đang mang thai, cô không dám mạo hiểm. Thẩm Hạ Lan vẫn gọi Khương Hiểu dậy. “Bà chủ? Cô dậy rồi? Có phải muốn uống nước không? Hay đói bụng rồi? Tôi lập tức đi chuẩn bị.” Khương Hiểu nói xong định đứng dậy, lại bị Thẩm Hạ Lan đè lại. “Đừng nói gì hết, nghe tôi nói, mau đi sửa soạn đồ đạc của chúng ta, đi theo tôi ngay lập tức. “Đi?” Khương Hiểu vẫn chưa hiểu rõ lắm. “Ông cụ Tiêu cho chúng ta đi sao?” “Không có, chúng ta nhân cơ hội bọn họ ngủ rồi, đi ngay lập tức.” Thẩm Hạ Lan cũng không giải thích gì nhiều, nhưng cô đã đứng dậy sửa soạn một vài thứ đồ tùy thân, lúc nhìn thấy ảnh của Tiêu Ái ở trên đầu giường, cô hơi khựng lại, cuối cùng vẫn đem theo bên cạnh. Khương Hiểu cảm thấy có lẽ là do cô thiếu ngủ, đầu óc không sử dụng được, sao cô không thể hiểu nổi ý của Thẩm Hạ Lan chứ? Đây là nhà họ Tiêu. Cô còn nhớ rõ nơi này được canh gác nghiêm ngặt đến cỡ nào, lúc trước Diệp Ân Tuấn dẫn người đến mà vẫn không thể dẫn Thẩm Hạ Lan đi được, bây giờ hình như Thẩm Hạ Lan lại định dẫn theo cô rời khỏi nơi này đúng không? Có được không? Tuy khó hiểu, nhưng Khương Hiểu vẫn nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, thấy Thẩm Hạ Lan đã nhanh chóng sửa soạn xong, ngượng ngùng nói: “Bà chủ, xin lỗi, tôi…” “Đi ra ngoài rồi nói sau. Đi theo tôi, đừng phát ra tiếng động.” Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Hàng lang bên ngoài không có một bóng người, tim cô đập thình thịch. Cô không biết lỡ như người của ông cụ Tiêu cản cô lại thì cô sẽ như thế nào, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiêu Ái, gặp bà một lần. Có lẽ nếu đi chậm thì kiếp này thạ sự sẽ không còn thời gian nhìn thấy mẹ nữa. Thẩm Hạ Lan dẫn Khương Hiểu ra khỏi nhà. Cô cẩn thận quay đầu nhìn lại, thậm chí còn còn hơi dừng lại trước cửa phòng ông cụ Tiêu, sau đó còn quỳ xuống hướng về phía cửa của ông cụ Tiêu. “Bà chủ, cô…” “Suỵt!” Thẩm Hạ Lan không cho cô nói chuyện, hốc mắt đã hơi nóng lên. Cô biết thoạt nhìn ông cụ Tiêu trông rất nghiêm khắc, nhưng lại rất hiền từ. Ông đối xử với cô rất tốt. Cho dù trong mắt người ngoià, ông cụ Tiêu đang giam giữ cô, nhưng ông luôn cho cô ăn tất cả những món cô thích ăn. Nếu ông cụ Tiêu không điều tra sở thích của cô từ trước, thì tại sao lại trùng hợp toàn là món mà cô thích chứ? Cô thích, ông cụ Tiêu lập tức lẳng lặng đặt vào phòng cô, từ những thứ lơn như máy tính cô cần để dự thi, đến những thứ nhỏ nhặt như màu bức màn mà cô thích, ông đều len lén kêu người đi thay đổi. Ông không nói lời ngọt ngào, nhưng Thẩm Hạ Lan vãn biết ông rất yêu thương Thẩm Hạ Lan. “Ông ngoại, xin lỗi, con đi đây, chờ con về, con sẽ xin lỗi ông sau!” Thẩm Hạ Lan nói xong lại muốn khóc. Cô dập đầu lạy ông cụ Tiêu ba cái, sau đó dứt khoát đứng dậy, xoay người nhấc chân đi mất. Cô sợ cô còn chần chừ chút nào nữa thì sẽ do dự. Ông cụ Tiêu đứng bên cửa sổ nhìn thấy hành động của Thẩm Hạ Lan, hai mắt cũng đã hơi ươn ướt. “Đi đi, đi gặp mẹ của con, ông tin chắc con sẽ làm mẹ của con thỏa hiệp. Nhưng ông cũng không biết đời này của ông còn có thể nhận được sự tha thứ của mẹ con không nữa.” Ông cụ Tiêu nói xong, vội vàng dùng mu bàn tay lau khóe mắt, quay về nằm xuống, giống như đã ngủ rồi. Thẩm Hạ Lan dẫn Khương Hiểu rời khỏi nhà họ Tiêu, lúc Thẩm Hạ Lan chạy đến gara, nhìn thấy Dũng, Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, thậm chí còn muốn xoay người rời đi. “Cô Tôn.” Dũng vội vàng bước lên, chào Thẩm Hạ Lan theo kiểu nhà binh, làm Thẩm Hạ Lan hoảng sợ. “Anh…” “Cô Tôn, tôi tên là Dũng, gia chủ bảo tôi ở đây chờ cô, ông ấy nói cô đng mang thai, trên đường đi xốc nảy, không tốt, bảo tôi dẫn cô đến Vân Nam. Huống chi trên đoạn đường này cũng không yên bình, lỡ như xảy ra chuyện gì, gia chủ cũng không thể ăn nói với tổng giám đốc Diệp.” Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy mũi cay cay. “Ông ngoại biết hết rồi sao?” “Gia chủ đã biết hết rồi, gia chủ nói cô cũng cứng đầu giống hệt cô cr, nhưng ông hy vọng cô có thể gặp được cô cả, có thể làm cô cả vực dậy tinh thần, gia chủ còn nói, cửa nhà họ Tiêu luôn rộng mở cho bà, nếu ở bên ngoài quá mệt mỏi thì quay về.” Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy khó chịu khi nghe Dũng nói. Mặt ngoài trông ông cụ Tiêu rất oai phong, nhưng cô biết trong lòng ông cụ rất cô đơn, tịch mịch, thậm chí còn có chút đáng thương. “Tôi chắc chắn sẽ dẫn mẹ về.” Thẩm Hạ Lan lại nhìn về phía nhà họ Tiêu, sau đó lên xe. Tuy Khương Hiểu không biết Thẩm Hạ Lan và Dũng đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy cảm xúc Thẩm Hạ Lan kích động đến thế, vẫn có hơi lo lắng. “Bà chủ, chúng ta lên xe đi, lúc rạng sáng trời rất lạnh, đừng để bị cảm.” Thẩm Hạ Lan gật đầu với lời nói của Khương Hiểu. Sau khi cô và Khương Hiểu lên xem, Dũng lập tức lái xe rời khỏi nhà họ Tiêu, Dũng nói: “Cô Tôn đưa giấy thông hành cho tôi đi.” Thẩm Hạ Lan có hơi áy náy. Ông cụ Tiêu biết hết mọi thứ, đương nhiên cũng biết cô là người lấy giấy thông hành của ông, nhưng ông vẫn ngầm đồng ý. Cái ông cụ cứng đầu này! Nói cô và mẹ cô cứng đầu, không phải là giống ông hay sao? Thẩm Hạ Lan đưa giấy thông hành cho Dũng. Xe rời khỏi đại viện quân khu không bao xa, Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi chồm hổm ở ven đường, cô không khỏi hô to: “Dũng, dừng xe.” Dũng còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, lập tức phanh gấp. “Cô Tôn, làm sao vậy?” “Tôi nhìn thấy người quen, anh chờ tôi một chút.” Thẩm Hạ Lan định xuống xe, lại bị Dũng và Khương Hiểu cản lại. “Bà chủ, thời buổi bây giờ rất rối loạn, cô không được đi xuống.” “Cô Tôn, chúng ta nên đi thôi.” Nhưng Thẩm Hạ Lan đã quyết tâm muốn xuống xe, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể chiều theo ý Thẩm Hạ Lan, nhưng lại cực kỳ căng thẳng. Thẩm Hạ Lan không để ý đến bọn họ, cô tự xuống xe, đi thẳng đến trước mặt người đó, không quá chắc chắn mà gọi thử: “Dì?” Lưu Mai đột nhiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan còn hơi sửng sốt. “Sao con lại ở đây?” Thắc mắc của Lưu Mai đương nhiên cũng là thắc mắc của Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan đã đoán được một chút. “Dì đến tìm ông ngoại sao?” Thẩm Hạ Lan nhớ đến thân thế của Lưu Mai, nhớ đến tận bây giờ ông cụ Tiêu vẫn còn để ý đến chuyện này, không khỏi thấy đau lòng và khó xử. Lưu Mai không được khỏe cho lắm, hơn nữa còn bị trúng đúng, cho dù Tô Nam và Bạch Tử Đồng chữa trị cho bà, nhưng nghe nói vẫn không mấy lạc quan, mà không biết Tống Văn Kỳ đã đi đâu rồi, bây giờ chỉ còn lại Lưu Mai cô đơn một mình, Thẩm Hạ Lan không kềm được có hơi đau lòng. Lưu Mai nhìn đại viện quân khu gần trong gang tấc, tự giễu nói: “Dì muốn đi gặp ông ấy, nhưng ông ấy không muốn gặp dì. Huống chi nơi này cũng không phải là nơi dì muốn vào là có thể vào.” “Dì, ông ngoại cũng có khổ tâm riêng, hai người rồi sẽ hóa giải khúc mắc được thôi.” “Có lẽ đi, dì cũng không bắt buộc nữa, dì đã là người sắp chết, ông ấy có gặp dì hay không thì cũng có quan hệ gì đâu? Nhưng dì vẫn không cam lòng, trong lòng rất khó chịu, dì đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn một chút, chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.” Lưu Mai nói vô cùng buồn bã, làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất hụt hẫng. Cô có thể nghe ra được từ trong giọng nói của Lưu Mai, Lưu Mai thật sự xem ông cụ Tiêu là ba, có lẽ bà cũng không biết được sự thật năm đó, nhưng càng là như thế thì lại càng làm người ta khổ sở và đau lòng hơn. “Dì ơi, chỗ này gió rất to, tối rất lạnh, dì mau về đi. Không biết Tống Văn Kỳ đi đâu rồi, sao lại bỏ dì ở chỗ này một mình chứ?” Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức nắm tay Lưu Mai, cảm thấy tay của Lưu Mai rất lạnh, trên người cũng đầy khí lạnh. “Dì, không lẽ dì đã ở đây suốt một buổi tối sao?” “Dì thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo người đến đây, dì tưởng ông ấy sẽ đối xử với con giống như đối xử với dì và mẹ của dì năm đó, cho nên mới lại đây xem thử, sau đó Diệp Ân Tuấn đi rồi, nhưng không thấy con đâu, dì nghe mấy người đó nói chuyện, dì sợ ông ấy làm khó dễ con, nhưng dì không vào được, dì chỉ có thể ở ngoài này chờ.” Lưu Mai giải thích làm Thẩm Hạ Lan hiểu ra, bà lo lắng cho cô nên mới đến đây, rồi lại gợi lên chuyện cũ đau lòng của bà, cho nên mới ngẩn người ở đây suốt đêm. “Dì ơi, còn đưa dì về nhà.” Thẩm Hạ Lan kéo tay bà, lại bị Lưu Mai hất ra. “Nhà? Chỗ nào là nhà? Không có chồng, không có con trai, không có ba mẹ, đó chỉ là một căn nhà lạnh lẽo mà thôi.” Thẩm Hạ Lan lập tức cô cùng khó chịu. “Vậy dì đi theo con đi, con muốn đi tìm mẹ của con, hai chị em dì lâu lắm rồi không gặp nhau, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng.” Lưu Mai lập tức ngẩn người khi nghe Thẩm Hạ Lan nói. “Có ý gì?”