CHƯƠNG 763: BÀ ẤY LÀ NGƯỜI THÂN DUY NHẤT CỦA DÌ. “Ahhhhh!” Thẩm Hạ Lan muốn kiểm soát cơ thể mình, nhưng làm thế nào cũng không thể kiểm soát được. Ngay khi cô sắp ngã xuống đất, Diệp Ân Tuấn đã kịp thời đỡ cô từ phía sau. “Chuyện gì xảy ra vậy?” “Đừng đến đây. Sàn nhà trơn, hình như bị đổ dầu.” Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn định bước vội nói. Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày. “Là gì vậy?” “Dầu.” Thẩm Hạ Lan lên tiếng xác nhận. Cô từ từ ngồi dậy dưới sự nâng đỡ của Diệp Ân Tuấn, sau đó lấy ngón tay quệt một cái rồi đưa tới trước mặt Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn ngửi, nhíu mày sâu hơn. “Có người cố ý à?” “Đây không phải là vô tình đâu. Đây là đầu hành lang. Không thể có ai làm đổ đồ ăn ra đây, trừ khi có người cố tình.” Thẩm Hạ Lan nhìn đó Lưu Mai cách đó không xa, bà chỉ có thể ngồi trên sàn nhà nhìn Thẩm Hạ Lan bất lực không giúp được gì. Nghe những gì Thẩm Hạ Lan nói, bà ta không khỏi sững sờ. “Dì là người duy nhất ở nhà, Tống Dật Hiên và bảo mẫu hôm nay đều không ở đây. “Dì Lưu, con đưa dì đi bệnh viện trước.” Thẩm Hạ Lan hướng Diệp Ân Tuấn gật đầu, Diệp Ân Tuấn ra ngoài tìm một ít cát , rải lên cầu thang, điều này giúp Thẩm Hạ Lan thuận lợi đi qua đỡ Lưu Mai dậy, đi ra ngoài. Cả người Lưu Mai toàn là dầu. Thẩm Hạ Lan không còn cách nào khác, đành nhờ Diệp Ân Tuấn mua một bộ quần áo để bà thay, sau đó đến bệnh viện. Lưu Mai bị gãy xương nhẹ, do đã lớn tuổi còn bị loãng xương nên bà cần phải nhập viện ngay để theo dõi. Thẩm Hạ Lan ở lại chăm sóc bà. Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Dì Lưu, dì có biết địa chỉ của người giúp việc không?” “Có chứ.” Lưu Mai vội vàng đem địa chỉ cho Diệp Ân Tuấn. Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn sẽ làm gì. Cô nói nhỏ: “Anh phải thật cẩn thận, có việc gì phải gọi ngay cho em”. “Anh hiểu rồi, em đã vất vả rồi.” “Không sao đâu.” Hai người mỉm cười nhìn nhau, sau đó Diệp Ân Tuấn liền đi ra ngoài. Lưu Mai nhìn bộ dạng trìu mến của hai vợ chồng họ, không khỏi thở dài nói: “Dì rất mong con có thể làm con dâu của dì, nhưng nhìn như thế này là không thể rồi.” Thẩm Hạ Lan cười nói: “Dì Lưu, con và Tống Dật Hiên giờ đã là bạn tốt của nhau.” “Vớ vẩn, một người phụ nữ và một người đàn ông làm sao có thể là bạn tốt được? Không thể có tình bạn thuần túy giữa những người đàn ông và phụ nữ được đâu. Hạ Lan, dì biết con là một đứa bé tốt, chỉ trách Dật Hiên nhà dì không may mắn.” Lưu Mai có chút buồn rầu. Thẩm Hạ Lan vội nói: “Dì Lưu, Tống Dật Hiên sẽ tìm được người phù hợp với mình thôi.” “Nó ấy à? Tìm kiếm bao nhiêu năm như vậy lại tìm được Trương Mẫn? Dì không biết nó có sức hấp dẫn nào gì mà lại thu hút Dật Hiên tới vậy. Mấy ngày này Dật Hiên quá bận rộn để lo việc cho cô ta. Dì chỉ muốn con trai dì hạnh phúc, không muốn nó bị tổn thương chuyện tình cảm. Tiếc rằng mọi chuyện lúc nào cũng không như mong muốn”. Lưu Mai lại thở dài, nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan nói: “Dì có thể nhận con là con gái nuôi được không?” Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút, cũng không dễ dàng từ chối, chỉ có thể nói: “Chuyện này con phải trở về hỏi mẹ con nữa.” “Mẹ con? Đúng rồi, dì có nghe Dật Hiên nói con là con gái nhà họ Hoắc, nhưng sao con lại mang họ Thẩm? Chuyện này dì cũng không hỏi sâu, Dật Hiên cũng không kể gì với dì. Nếu không làm khó con, con có thể kể cho dì nghe được không? Tất nhiên, nếu con không muốn, thì cũng không sao. “ Đối với thân thế của Thẩm Hạ Lan, Lưu Mai còn là rất hiếu kỳ. Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không có gì ngại cả ạ.” Sau đó liền đem chuyện Tiêu Ái cùng Hoắc Chấn Phong kể lại, rồi chuyện ba mẹ Thẩm bị Tiêu Ái tính toán đã ôm sai đứa nhỏ. Nghe đến đây mắt của Lưu Mai chợt nheo lại. “Con nói mẹ ruột của con tên là gì?” “Tiêu Ái.” Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời. “Con có ảnh của bà ấy không?” Mặc dù không biết tại sao Lưu Mai muốn xem ảnh Tiêu Ái, nhưng cô vẫn gật đầu. “Vâng, để con tìm xem.” Cô lấy điện thoại di động ra, tìm bức ảnh duy nhất có Tiêu Ái trong album rồi đưa cho bà ta xem. “Đây là mẹ con, Tiêu Ái.” Khi cô đưa điện thoại cho Lưu Mai xem, đáy mắt bà nhanh chóng ướt lệ, một lát sau nước mắt đã tuôn ra. “Dì Lưu, dì sao vậy?” Thẩm Hạ Lan bị hù dọa rất lo lắng hỏi. Đó chỉ là một bức ảnh thôi mà, tại sao bà ấy lại khóc? Lưu Mai lại nhìn lại bức ảnh, sau đó nhìn Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Con nhìn không giống mẹ con lắm.” “Vâng, là thế này. Năm năm trước, con gặp phải một vụ hỏa hoạn biến dạng khuôn mặt của con. Bây giờ khuôn mặt này đã được chỉnh lại rất nhiều.” Thẩm Hạ Lan chỉ còn cách kể lại chuyện cho bà. Bà ấy là mẹ của Tống Dật Hiên, cũng không phải là người xấu, Thẩm Hạ Lan cũng không cần phòng bị. Lưu Mai nghe cô kể xong lại khóc dữ dội hơn. “Khó trách, lúc đầu thấy con lại thấy quen thuộc như vậy.” “Dì Lưu, dì sao vậy?” Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mai khóc lại càng bối rối. Lưu Mai trực tiếp ôm lấy Thẩm Hạ Lan, vừa khóc vừa nói: “Hạ Lan, dì là dì út, là dì ruột của con đây. Tiểu Ái là chị gái của dì, chị gái ruột của dì!” “Gì cơ?” Thẩm Hạ Lan choáng váng. Lưu Mai vừa khóc vừa nói: “Hai chị em bọn dì người mang họ ba, người mang họ mẹ. Khi dì bảy tuổi, cha mẹ chúng ta ly hôn, và dì theo mẹ bỏ đi. Sau đó mẹ dì tái hôn, ba cũng mang chị dời đi. Sau đó, dì cũng không còn nghe được tin từ họ nữa. Đến khi thi đại học, dì được nhận tin đỗ cùng trường đại học với chị, lúc đó dì thực sự rất hạnh phúc, cuối cùng dì cũng tìm được chị gái mình, nhưng ba lại biết chuyện, cũng không hiểu tại sao lại không thích dì như vậy. Ông ấy không cho phép 2 chị em ở với nhau, vì vậy ông ấy đã lợi dụng các mối quan hệ của mình để ép mẹ chuyển dì đến trường khác và cấm dì gặp lại chị gái. Lúc đó chúng ta còn chụp ảnh với nhau, con đợi chút, dì sẽ tìm cho con xem. “ Nói xong, Lưu Mai vội tìm điện thoại, nhưng lại đột nhiên dừng lại. “Không, không phải cái điện thoại này. Điện thoại cũ đó ở trong nhà dì. Dì vẫn còn giữ nó. Dì đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại chị gái mình được nữa, không ngờ lại gặp được con. Đây có phải là số mệnh ông trời ban không? Vậy còn mẹ của con? Bà ấy đang ở đâu? “ Lưu Mai nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan sốt ruột hỏi. Đầu óc của Thẩm Hạ Lan lúc này hoàn toàn rối tung lên. Cái quái gì đây? Mẹ của Tống Dật Hiên lại là dì của cô, không phải nói rằng cô và Tống Dật Hiên có quan hệ anh em họ hàng sao? Thẩm Hạ Lan giật mình toát mồ hôi lạnh. May mà cô và Tống Dật Hiên không có tình yêu, nếu không mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn. Thấy Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sững sờ, Lưu Mai nắm tay cô nói: “Hạ Lan, dì biết con bây giờ rất bất ngờ. Nhưng những gì dì nói đều là sự thật. Nếu con không tin, chúng ta có thể làm giám định người thân.” “Không, không phải vậy dì Lưu, là tại con quá bất ngờ.” Thẩm Hạ Lan vội nói. Cô và Lưu Mai chỉ có 1/4 quan hệ huyết thống, ngay cả khi xét nghiệm quan hệ người thân, họ cũng chỉ giống nhau 25%, cô không muốn xác minh bất cứ điều gì vì điều này. Lưu Mai nhìn cô khóc nói: “Dì đã tìm chị gái nhiều năm như vậy, chỉ nghe nói bà ấy có tình cảm với Hoắc Chấn Phong, nhưng sau khi chia tay thì không còn tin tức gì nữa. Có lẽ là do ba đã ngăn cản tin tức. Cùng một số lý do khác, dì luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa. Lúc đó dì cũng đã kết hôn với Tống Hải Đình, cũng hy vọng có thể lợi dụng mối quan hệ của nhà họ Tống để tìm chị gái mình. Nhưng cuối cùng thì mẹ dì đã qua đời, chị ấy là người thân duy nhất dì còn trên đời. Hạ Lan à, mẹ con hiện đang ở đâu? “ Nhìn ánh mắt mong đợi của Lưu Mai, Thẩm Hạ Lan có chút áy náy. Cô lắc đầu nói: “Con cũng không biết. Mẹ con đã đi xa. Bà ấy đang ở đâu, con thực sự không biết nữa.” Cô lại kể cho bà nghe về đứa con khác của Tiêu Ái. Sau khi Lưu Mai nghe xong, bà không thể nén tiếng thở dài. “Thì ra con đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy. Đáng thương nhất vẫn là mẹ con. Tại sao lại vất vả như vậy? Dì luôn cho rằng chị gái đi theo ba, ba lại là ngoại giao cấp cao như vậy. Coi như sẽ được sống vui vẻ, hạnh phúc hơn dì, nhưng lại không ngờ cuộc sống của bà ấy lại buồn như vậy. Hạ lan, con có số điện thoại của mẹ con không? Dì muốn gọi cho bà ấy. Nếu bà ấy biết dì đang ở Hải Thành, không biết có thấy vui không. Cũng tại dì, bị Tống Hải Đình làm cho rối loạn cả nửa cuộc đời. Dì đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, lạc mất rất nhiều người. Không thể chứng kiến Dật Hiên trưởng thành, bỏ lỡ việc tìm kiếm chị gái mình, người thân còn lại duy nhất của dì, dì thực sự quá … “ “Dì Lưu, dì đừng nói như vậy, mẹ con sẽ không trách dì đâu.” Thẩm Hạ Lan vội vàng an ủi Lưu Mai. Sau những gì bà ấy nói, Thẩm Hạ Lan cũng không biết có phải sự thật không, nhưng thực sự cảm thấy Lưu Mai trông rất giống Tiêu Ái ở một số điểm. Cô rất vui, vì có thêm người nhà, nhưng cũng có chút khó xử, nếu Tống Dật Hiên biết cô là anh em họ với anh ta thì không biết vẻ mặt sẽ như thế nào. Lưu Mai kéo Thẩm Hạ Lan lại nói một hồi, dù sao thì bà ấy cũng đã già, có chút mệt mỏi. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của bà, Thẩm Hạ Lan đưa số điện thoại mẹ mình cho bà. Nhưng đáng tiếc cả Lưu Mai và Thẩm Hạ Lan gọi đều báo điện thoại tắt máy. “Hạ Lan, mẹ con sẽ không có chuyện gì chứ? Bà ấy ở một mình, giờ lại có rất nhiều kẻ xấu, có phải…” “Sẽ không sao đâu.” Thẩm Hạ Lan liền vội vàng cắt ngang lời của Lưu Mai, nhưng cô cũng cảm thấy hơi bất an. Tự nhiên cô đột nhiên nhớ đến Trương Linh, người mà cô đã gặp khi ở Vân Nam. Sao tự nhiên lại nghĩ đến bà ấy cơ chứ? Bà ấy cùng Tiêu Ái có quan hệ gì không? Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lắc đầu và ném ra khỏi đầu suy nghĩ ngớ ngẩn ấy. Thấy cô tâm trạng không tốt, Lưu Mai vội hỏi: “Hạ Lan, con có chuyện gì sao? Không thoải mái ở đâu à?” “Con không sao.” Thẩm Hạ Lan cười nhẹ. “Con không cần ở đây với dì nữa, dì biết, con và Ân Tuấn vì dì và Tống Dật Hiên mà làm không ít chuyện. Hôm nay dì làm phiền con nhiều rồi. Nếu con mệt, thì mau về nhà nghỉ ngơi đi. Dì không sao đâu, dì đã quen ở trong bệnh viện rồi. Có việc gì dì có thể tự gọi y tá. “ Lời này của Lưu Mai khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng. “Dì Lưu, con không có việc gì cả. Con sẽ ở lại đây với dì. chờ Ân Tuấn trở lại con mới đi. Dì cứ ngủ trước đi. Nếu có tin tức của mẹ con, con sẽ thông báo cho dì ngay. “ Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa đắp chăn cho Lưu Mai. Lưu Mai càng nhìn Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy vui vẻ, bà nắm chặt tay cô nói: “Từ giờ đừng gọi dì là Dì Lưu nữa? Con có thể gọi dì là dì nhỏ. Sau này dì sẽ nói cho Dật Hiên biết tin tốt này. Thằng bé chắc sẽ rất vui. “ Đang nói chuyện thì gọi Diệp Ân Tuấn quay lại, bên cạnh còn có một người khác.