CHƯƠNG 734: ĐÚNG LÀ VẠI GIẤM CHUA MÀ “Mợ Diệp, là có thứ gì tốt sao?” “Haizz, nếu nói ra thì còn gì là thú vị nữa. Ông có thể tới hỏi Trương Mẫn ấy.” Thẩm Hạ Lan cười hì hì đeo viên ngọc mát lạnh lên, có chút yêu thích không nỡ buông tay. “Lưu tổng, vậy tôi mang đi nhé.” “Mợ Diệp cứ cầm đi ạ, xem như là tôi tặng cho cô.” “Đừng đừng đừng, đã nói là trao đổi rồi mà.” Thẩm Hạ Lan cười đến cực kỳ vui vẻ. Diệp Ân Tuấn trông thấy biểu hiện này của Thẩm Hạ Lan, nhịn không được bật cười, ánh mắt cưng chiều vẫn luôn đuổi theo bóng hình Thẩm Hạ Lan. Lưu Mạnh có thể nhìn ra được, lần này mình lấy lòng đúng người rồi. Diệp Ân Tuấn yêu thương cưng chiều Thẩm Hạ Lan như vậy, ông ta tặng đi hai viên ngọc này, ngày sau còn sợ không có cơ hội hợp tác nữa hay sao? Trong lòng Lưu Mạnh vui mừng không chịu được, ông ta vẫn còn đang nhớ thương mấy món đồ tốt của Thẩm Hạ Lan để ở chỗ Trương Mẫn, chưa biết chừng còn đáng tiền hơn hai viên ngọc này ấy chứ, dẫu sao tu dưỡng của vợ Diệp Ân Tuấn tốt đẹp như thế, làm sao có thể lấy không món đồ đắt giá của người khác được, không phải sao? Chính vào lúc Lưu Mạnh đang nghĩ không biết thứ đồ Thẩm Hạ Lan để ở chỗ Trương Mẫn rốt cuộc là gì, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi: “Lưu tổng, nghe nói ông cũng là bộ đội xuất ngũ hả?” “Ah? Đúng vậy! Cơ mà tôi chỉ là lính quèn thôi, không so được với Diệp tổng đây. Tôi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, còn Diệp tổng có thể xem như công tử nhà giàu rồi.” Lời Lưu Mạnh nói khiến cho Diệp Ân Tuấn nở nụ cười nhạt. “Cái gì mà công tử nhà giàu chứ, đều như nhau cả thôi mà. Lưu tổng, bà xã nhà tôi ấy, chính là thích mấy thứ đá quý này, ông xem thử xem sau này chúng ta có thời gian có thể hợp tác một hai lần không? Tôi nghe nói bên này còn có trò cược ngọc nữa, chi bằng có thời gian đi chơi thử cái nhỉ?” Lời này của Diệp Ân Tuấn đúng là hợp với dự tính của Lưu Mạnh. “Đương nhiên là được rồi, có điều Diệp tổng, cái trò cược ngọc này còn phải xem vận may thế nào đấy, đặc biệt là bây giờ những viên ngọc nguyên khối đã không còn nhiều nữa rồi, có thể đập ra được đồ quý không, không phải bỏ tiền ra là được đâu, nên là Diệp tổng vẫn nên chuẩn bị tâm lý một chút thì hơn.” Lưu Mạnh cứ phải nhắc nhở trước như thế, sợ Diệp Ân Tuấn bởi vì không đập được ra cái gì lại thẹn quá thành giận. Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Lưu tổng, nhà họ Diệp chúng tôi bây giờ cũng chỉ còn có tiền thôi. Ông cũng biết đấy, chỉ riêng mảng dầu mỏ bên Đông Âu cũng đã đủ để nhà họ Diệp chúng tôi ăn mấy đời rồi. Ông nói xem cược vài viên ngọc thôi, cho dù không đập ra được cái gì cũng có thể làm sao chứ? Chơi chơi cho vui thôi mà.” Cô biểu hiện càng thêm giống một bà vợ ăn tàn phá hại. Lưu Mạnh nghe thấy cô nói như vậy, vội vàng nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn vẫn một bộ cưng chiều mặc cho Thẩm Hạ Lan làm loạn, nhịn không được có chút hâm mộ. Quả nhiên là mấy người lắm tiền nhiều của! “Mợ Diệp đúng là hào phóng thật đấy.” “Chẳng thế thì sao, bỏ ra chút tiền cược ngọc thôi mà, làm sao có thể so với đống đồ tôi đang để ở chỗ Trương Mẫn được? Có phải không ông xã?” Diệp Ân Tuấn bị một tiếng ‘ông xã’ này của Thẩm Hạ Lan gọi đến tê rần cả xương sống. “Uh.” Hai mắt anh sáng lấp lánh nhìn Thẩm Hạ Lan, hận không thể đem cô nhốt vào trong tầm mắt mình. Thẩm Hạ Lan vội vàng né tránh ánh mắt anh, cười cười nói với Lưu Mạnh: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, Lưu tổng, chi bằng bây giờ chúng ta đi luôn một chuyến nhỉ?” “Diệp tổng, anh xem, này……” Lưu Mạnh vô thứ nhìn về phía Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ở nhà chúng tôi do cô ấy quản tiền. Cô ấy nói làm thế nào thì cứ làm như thế đi, tôi chỉ là người làm công với tài xế lái xe thôi.” “Diệp tổng nói đùa rồi. Sớm đã nghe nói tình cảm của vợ chồng Diệp tổng rất sâu sắc, hôm nay được thấy quả nhiên là vậy. Thế thì bây giờ chúng ta đi nhỉ, giờ này cược ngọc đã bắt đầu rồi đấy, tôi có thể lấy vé riêng cho Diệp tổng cùng với mợ Diệp.” Lời Lưu Mạnh nói lập tức khiến Thẩm Hạ Lan vui vẻ lên. Ông ta dẫn đầu đi ra khỏi nhà. Thẩm Hạ Lan theo sát phía sau, lại bị Diệp Ân Tuấn một phát túm lấy kéo vào lòng mình, thấp giọng nói: “Chơi có vui không?” “Cũng được, vở kịch hay còn chưa bắt đầu đâu.” Con ngươi Thẩm Hạ Lan đảo đảo. Diệp Ân Tuấn cười cười, ấn chóp mũi cô nói: “Em không sợ Trương Mẫn bán mình đi cũng không đủ tiền để trả cho hai viên ngọc này à?” “Có quan hệ gì với em à? Lúc cô ta gây sự với em sao không tự cảm thấy mình không có năng lực ấy chứ?” Thẩm Hạ Lan nghiêng đầu, hết sức ngây ngô nhìn Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn yêu chết cái điệu cười này của cô. “Sao anh lại không biết em để thứ gì giá trị tương đương với hai viên ngọc này ở chỗ của Trương Mẫn nhỉ? Chắc em cũng biết viên ngọc mát lạnh này là hồng ngọc phẩm chất tốt nhất chứ hả? Dựa theo giá trị thị trường, chỉ cần ngọc thô giá đã không dưới ba mươi tỷ rồi, càng đừng nói loại hàng được mài giũa thủ công tinh tế như thế này.” Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi như thế, nhịn không được cười nói: “Tống Dật Hiên đó! Giá trị mà Tống Dật Hiên có thể tạo ra được hơn xa giá tiền hai viên ngọc này còn gì.” “Ồ, hóa ra Tống Dật Hiên là món đồ à!” “Tống Dật Hiên mới không phải đồ vật đâu.” “Đúng, cậu ta đúng là không phải đồ vật thật !” Diệp Ân Tuấn nói xong liền kiềm không được bật cười trước. Thẩm Hạ Lan phát hiện lời này sao cứ có chỗ nào không đúng ấy, lúc trông thấy bộ dạng cười đến là đắc ý của Diệp Ân Tuấn thì u ám hỏi: “Buồn cười lắm phải không?” “Cũng được !” “Em cho anh cười này !” Thẩm Hạ Lan trực tiếp duỗi hai tay ra, hướng tới nách Diệp Ân Tuấn. “Đừng đừng đừng !” Diệp Ân Tuấn vội vàng né tránh, Thẩm Hạ Lan lại căn bản không định buông tha, động tác của hai người rơi vào trong mắt Lưu Mạnh, ông ta nhịn không được cười cười. Cấp dưới của ông ta trông thấy cảnh này, thấp giọng nói: “Anh Hiên, cái vị Diệp tổng này đúng là cưng chiều vợ mình thật đấy. Trông chẳng giống người thừa kế một gia tộc lớn gì cả.” “Cậu thì hiểu cái gì chứ? Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã cùng nhau trải qua bao nhiêu kiếp nạn rồi, bây giờ Diệp Ân Tuấn chỉ mong có thể dâng cả thế giới lên cho Thẩm Hạ Lan thôi, chỉ cần bắt được Thẩm Hạ Lan, nhà họ Diệp liền thuộc về chúng ta rồi. Người phụ nữ này chính là kiểu người ăn tàn phá hại, lát nữa nhớ tận lực khiến cô ta tiêu nhiều nhiều tiền một chút đấy nhé.” “Vâng ạ.” Lưu Mạnh bên này đã bàn bạc xong, Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn cũng không nô đùa nữa, hai người nhanh chóng rảo bước ra ngoài. Thẩm Hạ Lan không hề gì cười cười, Diệp Ân Tuấn lại lần nữa khôi phục bộ dạng lạnh nhạt. Lưu Mạnh cũng không để ý, dẫn bọn họ lên xe, đi thẳng tới khu cược ngọc. Phàm là người đến khu cược ngọc này thì không giàu cũng quý. Nơi này có thể nói là một bước lên thiên đàng, một bước xuống địa ngục. Rất nhiều người mang theo gia tài bạc triệu tới đây cược ngọc, chỉ sau một hai lần đã thua sạch sành sanh, tán gia bại sản, cũng có người chỉ mua một viên đá thôi, đã lập tức trở thành triệu phú rồi. Nơi này là thiên đường chốn nhân gian, đồng thời cũng là địa ngục trần gian. Thẩm Hạ Lan nhìn người đến người đi ở nơi này, có chút nghi hoặc hỏi: “Đây không phải là khu cược ngọc à? Sao mấy người kia đều không dừng chân xem thử đá nguyên khối trên các sạp hàng chứ?” “Mợ Diệp, cô không hiểu rồi, bên ngoài này đều là mấy món cược nhỏ nhỏ cho vui thôi, thông thường người tới đây đều là người dân bình thường, còn nơi chúng ta sắp tới là khu cược ngọc VIP. Mỗi lần cược đều là chục tỷ, trăm tỷ ấy.” Lưu Mạnh kiên nhẫn giải thích, có điều trông thấy bộ dạng ngây ngốc này của Thẩm Hạ Lan, trong lòng ông ta lại cực kỳ vui vẻ. Bởi vì càng là như vậy, tiền Thẩm Hạ Lan cống cho ông ta sẽ càng nhiều, khu cược ngọc này ông ta nắm một nửa cổ phần đấy. “Ồ, hóa ra là như vậy, thế thì chúng ta mau đi thôi.” Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay Diệp Ân Tuấn. Sau khi hai người đi lên tầng, được Lưu Mạnh sắp xếp cho ngồi ở hàng trước, sau đó đưa cho bọn họ một tấm bảng đánh số, dùng để hô lên giá đặt cược. “Mợ Diệp, những viên đá nằm trên này cô có thể tùy tiện chọn một viên.” “Nhưng mà tôi không hiểu mấy thứ này.” Thẩm Hạ Lan vừa mới nói dứt câu, Diệp Ân Tuấn đã mở miệng. “Không hiểu cũng không sao hết, em vui vẻ là được, thấy viên nào thuận mắt thì mua viên ấy, cùng lắm thì mất chút tiền thôi mà.” Khóe miệng Lưu Mạnh co rút một cái. Cả chục tỷ cả trăm tỷ mà đến miệng của Diệp Ân Tuấn chỉ là chút xíu tiền thôi. Chủ yếu nhất vẫn là để cho Thẩm Hạ Lan được vui vẻ. Quả nhiên là người lắm tiền nhiều của mà. Thẩm Hạ Lan vui vẻ hôn Diệp Ân Tuấn một cái, nói: “Ông xã thật tốt, vậy thì em chọn nha.” “Tùy tiện chọn đi.” Thẩm Hạ Lan vừa xoay người, đã chỉ một viên đá rất lớn, nói: “Chọn viên này đi.” “Được, mợ Diệp, lát nữa lúc đấu giá cô vẫn phải đưa ra giá cao hơn đấy nhé, giá khởi điểm của viên đá này là ba mươi tỷ.” “Tôi biết rồi.” Thẩm Hạ Lan không hề gì xua xua tay, nói với Diệp Ân Tuấn: “Ba mươi tỷ thì có đáng là gì chứ, thứ mà em để ở chỗ Trương Mẫn đáng giá hơn thế nhiều.” Lưu Mạnh liên tục nghe Thẩm Hạ Lan nhắc đến thứ đồ nằm trong tay Trương Mẫn, nhịn không được quăng cho người bên cạnh một ánh mắt. Một tên tủy tùng lẳng lặng lui xuống. Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều trông thấy hết, nhưng lại vẫn giả vờ như không thấy gì hết. Hai người bắt đầu tham gia đấu giá, cuối cùng mua được với giá bốn mươi tỷ. Thẩm Hạ Lan yêu cầu cắt viên đá thô này ra ngay tại đây, Lưu Mạnh liền không vui vẻ được nữa. Khi thợ cắt đá cắt viên đá thô nguyên khối kia ra, bên trong là ngọc lục bảo, có điều không quá tinh khiết, hàm lượng cũng không nhiều, cao nhất thì được cỡ mười lăm hai mươi tỷ thôi. Không thể nghi ngờ, lần cược ngọc này Thẩm Hạ Lan phải bù tiền rồi. “Mợ Diệp, thật ngại quá, cô xem, không thể giúp cô kiếm được tiền rồi.” Lưu Mạnh vội vàng nói. Thẩm Hạ Lan xua xua tay, nói: “Không sao không sao, chẳng phải vẫn đập được ra đồ đấy à? Cái đó Lưu tổng này, mài thứ này thành một cái tay nắm được không, rồi đưa cho Trương Mẫn, để cô ấy đeo lên cho thứ đồ kia của tôi, chí ít cũng thêm được cho nó chút màu sắc phải không?” Diệp Ân Tuấn nghe xong câu này, sắc mặt nhất thời có chút khó coi. “Thứ đồ kia không cần phải đeo mấy thứ giá trị liên thành như viên ngọc này đâu.” Thẩm Hạ Lan đương nhiên nghe ra được mùi giấm trong câu nói của Diệp Ân Tuấn, nhịn không được cười nói: “Em đưa viên ngọc hôm nay Lưu tổng tặng đi đánh bóng, rồi tặng lại cho anh có được không?” “Tùy em.” Diệp Ân Tuấn làm kiêu nghiêng mặt sang một bên, có điều vẻ mặt lại dễ nhìn hơn vừa rồi không ít. Đúng là vại giấm chua mà. Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm trong lòng, quay sang cười với Lưu Mạnh, nói: “Làm phiền Lưu tổng rồi.” “Không phiền gì hết, không phiền gì hết !” Lưu Mạnh vội vàng nhận lấy, kêu người đem đi đánh bóng, trong lòng càng thêm hứng thú với thứ đồ giá trị liên thành mà Thẩm Hạ Lan nhắc đến kia. Khi Trương Mẫn nhận được tin tức Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn không đến tìm Lưu Mạnh gây chuyện, mà ngược lại còn cùng với Lưu Mạnh đi tới khu cược ngọc chơi đùa thì tức đến thiếu chút nữa đập vỡ hết đồ đạc trong phòng bệnh. “Tống Dật Hiên, đây chính là người phụ nữ mà anh thích đấy hả? Đây chính là Diệp Ân Tuấn mà anh xem như bạn bè đó sao? Bây giờ anh đang hôn mê, chứ nếu như thanh tỉnh, chắc cũng tức muốn phát điên ấy nhỉ?” Trương Mẫn tức tối nói, nhìn Tống Dật Hiên nằm trên giường bệnh, nhịn không được rối rắm trong lòng. “Tống Dật Hiên, anh có nghe thấy lời tôi nói không?” Tống Dật Hiên chẳng phản ứng lấy một chút. Đúng vào lúc này, một người đàn ông đột nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra. “Ai đó?” Trương Mẫn đột nhiên quay đầu, lại trông thấy người đàn ông kia tiến thẳng về phía mình. “Anh là ai? Anh đến đây làm gì?” Trương Mẫn nhất thời cảm thấy hoảng sợ. Người đàn ông kia dừng lại trước mặt Trương Mẫn, thấp giọng nói: “Cô Trương Mẫn, tôi là người của Lưu tổng Lưu Mạnh, Lưu tổng kêu tôi tới lấy món bảo vật mà mợ Diệp để ở chỗ của cô.” “Bảo vật gì cơ? Tôi không biết !” Trên mặt Trương Mẫn đầy vẻ ngơ ngác, tiếc là đối phương căn bản không tin lời cô ta nói.