CHƯƠNG 675: THẨM HẠ LAN, CÔ BỊ NGỐC SAO? “Hạ Lan, cô phải kiên trì lên. Chúng ta cũng không muốn Ân Tuấn như thế này, nhưng đó là cách tốt nhất. Tôi sẽ liên lạc với các bạn học và đồng nghiệp của mình để hỏi thăm xem có chuyên gia nào có thể điều trị cho Ân Tuấn không, cô đừng nản lòng.” Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan tái nhợt, Tô Nam không nhịn được an ủi vài câu. Sao Thẩm Hạ Lan không biết ý của Tô Nam là gì được? Nếu ngay cả Tô Nam cũng hết cách, cô không biết còn ai có thể cứu Diệp Ân Tuấn. “Tôi biết rồi, mọi người vất vả rồi.” Dù rất buồn, rất đau lòng nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn giữ phép lịch sự cơ bản nhất, gửi lời cảm ơn đến Tô Nam và các bác sĩ khác. “Đừng nói vậy, tôi cũng không giúp được gì nhiều. Như vậy đi, tôi sẽ lập tức về Hải Thành và vận dụng các mối quan hệ để tìm bác sĩ nổi tiếng. Tôi sẽ thông báo cho cô ngay khi có tin tức.” Tô Nam cũng rất lo lắng. Thẩm Hạ Lan gật đầu. Hai người nói xong thì tạm biệt nhau. Thẩm Hạ Lan trở về phòng chăm sóc đặc biệt nhìn Diệp Ân Tuấn nằm trên giường, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ôm Diệp Ân Tuấn khóc một hồi, sau đó ngẩng đầu lau nước mắt, nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn, nói: “Em nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho anh, nhất định.” Thẩm Hạ Lan tự nhủ không được nản lòng, ắt sẽ có hy vọng. Cô trao cho Diệp Ân Tuấn một nụ hôn chào buổi sáng, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Thẩm Hạ Lan đứng dậy, khi cô bước ra thì nhìn thấy Đại Quân và một người khác đang đứng ngoài cửa. Cô có hơi khó hiểu. Đại Quân vội nói: “Mợ Diệp, tôi có chuyện cần nói chuyện với cô.” Thẩm Hạ Lan gật đầu, cô sợ làm ồn tới Diệp Ân Tuấn, vì vậy cô dẫn Đại Quân và người kia ra bên ngoài. “Đây là phó thị trưởng Tô.” Đại Quân giới thiệu rồi nói: “Là như vầy, sản nghiệp của Tiểu Thi do cô tiếp quản rồi, bây giờ đối tác của cô ấy là Hoàng Phi cũng đã bỏ trốn. Chúng tôi đã thông qua những người đó và phát hiện ra hành vi phạm pháp của Hoàng Phi. Lệnh bắt giữ đã được thông qua, vì vậy tài sản thuộc về Hoàng Phi đã bị đóng băng hoàn toàn. Phó thị trưởng Tô có ý hỏi Mợ Diệp rằng liệu cô có hứng thú với quản lý ngành du lịch hay không? Nếu cô có hứng thú thì bỏ tiền của mình vào chỗ Hoàng Phi, công ty du lịch này sẽ trở thành sản nghiệp của riêng Mợ Diệp. Như vậy, thành phố cũng sẽ đưa ra một số chính sách ưu đãi.” Nghe những gì Đại Quân nói, Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng đã hiểu. Hoàng Phi hiện đã trốn thoát, vẫn còn rất nhiều người lao động đang chờ được trả lương. Cô nhìn giường bệnh của Diệp Ân Tuấn, bây giờ Diệp Ân Tuấn không thể di chuyển được, có lẽ phải sống ở đây một thời gian. Mặc dù nhà họ Diệp rất giàu, nhưng cô không muốn người khác biết Diệp Ân Tuấn trở thành thế này, nếu không tập đoàn Hoàn Trí sẽ rối tung lên. Nhưng khoản viện phí rất lớn này luôn phát sinh. Nếu cô đưa số tiền này, không có nguồn tài chính thì không được, mặc dù có trung tâm mua sắm Gia Hòa ở Lịch Thành, nhưng nước ở xa không cứu được lửa gần. Thẩm Hạ Lan biết cô phải dựa vào chính mình. Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Lan gật đầu viết chữ lên điện thoại: “Được, tôi sẽ bỏ ra một khoản tiền để đầu tư. Tôi sẽ tiếp quản công ty du lịch này, nhưng tôi không rành về nó, tôi cần sự giúp đỡ từ Phó thị trưởng Tô.” “Đó là điều đương nhiên. Nếu cô thực sự muốn tiếp quản thì có thể ký hợp đồng với thành phố, chúng ta sẽ làm tốt thôi, có phải không?” Lời nói của phó thị trưởng Tô khiến Thẩm Hạ Lan gật đầu. Lam Tử Thất và Lam Dũng hiện đang trên đường đến biên giới, cũng không biết khi nào sẽ quay về. Nếu bây giờ rút vốn từ trung tâm mua sắm Gia Hòa, Thẩm Hạ Lan không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Cô ngập ngừng hỏi: “Tôi cần đầu tư bao nhiêu?” “Không nhiều lắm, 6 tỷ là được.” Lời nói của Phó thị trưởng Tô khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút. 6 tỷ? Nếu là nhà họ Diệp, số tiền ít ỏi này thật sự không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ cô thật sự không có. ” Ngày mai tôi sẽ gửi.” “Được!” Đại Quân và phó Thị trưởng Tô đã rời đi. Thẩm Hạ Lan ngồi trên ghế ở chòi nghỉ mát, cau mày. 6 tỷ? Không biết trên người Diệp Ân Tuấn có 6 tỷ không nhỉ? Cô nghĩ nghĩ, sau đó quay lại bệnh viện. Diệp Ân Tuấn đang mặc đồ bệnh của bệnh viện, Thẩm Hạ Lan đến tìm bác sĩ hỏi bộ quần áo Diệp Ân Tuấn mặc khi đến đây đang ở đâu. Bác sĩ đưa Thẩm Hạ Lan đến phòng chứa đồ và đưa quần áo của Diệp Ân Tuấn cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan kiểm tra, không có thẻ ngân hàng hay tiền trong quần áo. “Đồ trên người anh ấy đâu?” Thẩm Hạ Lan hỏi. Vị bác sĩ lắc đầu nói: “Lúc đưa đến đây thì không thấy gì cả, một thứ cũng không có, chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, nếu cô không tin thì có thể xem camera. Có thể lúc chiếc xe rơi xuống vách núi thì đã nổ hết rồi? ” Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi chùng xuống. Những người đó lấy thẻ ngân hàng của Diệp Ân Tuấn cũng vô dụng, không biết mật khẩu thì cũng chỉ là một chiếc thẻ vô dụng thôi. Nhưng tiền và thẻ ngân hàng của anh đang ở đâu? Thẩm Hạ Lan không tìm thấy. Cô có phần chán nản trở về phòng bệnh của Diệp Ân Tuấn. “Anh để thẻ ngân hàng ở đâu vậy? Lẽ nào ở trong khách sạn?” Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một hồi, sau đó trở về khách sạn nhưng không tìm thấy thẻ ngân hàng của Diệp Ân Tuấn. Có vẻ như thực sự đã mất rồi. Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn, tất cả mọi khoản chi phí đều do Diệp Ân Tuấn trả, cô vội vàng đi nên không mang theo tiền, số tiền lần trước Lam Tử Thất đưa cho mình cũng là để cô ấy dùng để mua xe, sau đó còn dư lại một ít mua thiết bị cho Lam Dũng. Mặc dù những thiết bị kia cũng vô ích, nhưng mà bây giờ cô ấy cũng nghèo rớt mồng tơi rồi. Hay là trả phòng, cô đoán ngay cả tiền trả phòng cũng không có. Làm thế nào đây? Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ gặp phải tình huống quẫn bách như vậy. Đúng lúc này, Diệp Minh Triết gửi cho cô yêu cầu gọi video. Thẩm Hạ Lan do dự, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, mở nút trả lời. “Mẹ, mẹ và lão Diệp bên đó sao rồi? Lão Diệp đâu?” Diệp Minh Triết nằm trên giường bệnh, còn Diệp Tranh thì đang gọt cam cho cậu bé, trông như một người anh trai. Thẩm Hạ Lan ra hiệu nói: “Ba con đã ra ngoài rồi, con nhớ ba hả?” “Con nhớ mẹ.” Diệp Minh Triết dẻo miệng nói. Thẩm Hạ Lan đột nhiên bật cười. “Ngoan, ở nhà ngoan nhé, chú Lam Dũng không có ở đó, con đừng gây sự đó.” “Con mà gây sự sao? Nhưng mà mẹ ơi, con nhớ Nghê Nghê, mẹ có thể cho người đến đón Nghê Nghê đến đây được không? Khi nào mẹ cùng Lão Diệp trở về thì hai người có thể đến gặp chúng con. Mẹ đừng lo, con và anh trai nhất định sẽ chăm sóc em gái mà. ” Lời nói của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan có chút áy náy. Gần đây cô có chút lơ là bọn trẻ rồi. Nghĩ tới Diệp Nghê Nghê cô đơn một mình ở Hải Thành, cô cũng không biết khi nào mới có thể về Hải Thành, vì vậy cô gật đầu đồng ý. “Được rồi, mẹ sẽ nhờ chú Tống đưa Nghê Nghê đến đó, nhưng hai con nhất định phải chăm sóc cho em gái, biết không?” “Con biết mà mẹ. Được rồi, con chúc mẹ và lão Diệp đi chơi vui vẻ. Mẹ ơi, tạm biệt!” Diệp Minh Triết nói xong thì cúp video. Thẩm Hạ Lan nhìn màn hình điện thoại, cười khổ. Bây giờ cô thực sự đến bước đường cùng rồi. Thẩm Hạ Lan lắc lắc tay, nhìn những món đồ trang sức này, cầm đi tiệm cầm đồ có thể kiếm được 6 tỷ, nhưng nếu làm như vậy, tương đương với việc với nói cho phó thị trưởng Tô bây giờ cô không có tiền. Phải làm sao đây? Thật sự không còn cách nào hết, Thẩm Hạ Lan đành phải gọi cho Tống Đình, nhưng đáng tiếc là Tống Đình không nhận cuộc gọi. Ngay lúc Thẩm Hạ Lan không biết phải làm gì thì một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến. Thẩm Hạ Lan nhìn dãy số lạ rồi trực tiếp cúp máy. Cô thật sự không có tâm trạng để trả lời bất cứ cuộc điện thoại lạ nào, chưa kể cô cũng không nói được, lại càng khó chịu hơn. Nhưng chủ nhân số điện thoại này có vẻ rất kiên nhẫn, gọi đi gọi lại nhiều lần. Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan thực sự cảm thấy ồn ào quá nên tùy ý nhấn nút trả lời, đột nhiên ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc. “Thẩm Hạ Lan, xảy ra chuyện cũng không biết nói với tôi một tiếng, cô xem Tống Dật Hiên tôi chết rồi hả?” Thẩm Hạ Lan sửng sờ. Là Tống Dật Hiên? Cô có chút kích động. Đã rất lâu rồi cô không nghe thấy tin tức của Tống Dật Hiên. Lúc trước cô bị bà cụ Diệp hãm hại và buộc phải rời khỏi Hải Thành, cô nghe nói Tống Dật Hiên đã đi nơi khác để phát triển sự nghiệp kinh doanh, không ai biết anh ta đã đi đâu, đã đi bao lâu rồi, thậm chí Tống Hải Đình cũng không biết tung tích của Tống Dật Hiên. Bây giờ người này giống như từ trên trời rơi xuống, còn xuất hiện vào đúng lúc này. Thẩm Hạ Lan vui mừng đến mức không nói nên lời, mồ hôi nhễ nhại khắp người. “Thẩm Hạ Lan, cô cúp máy đi, nói chuyện với tôi qua tin nhắn.” Tống Dật Hiên nói xong thì cúp máy, chỉ là trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Khi nhận được tin tức không hay về Thẩm Hạ Lan, anh ta không tin đó là sự thật, nhưng cuộc điện thoại vừa rồi anh ta đợi rất lâu cũng không nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói, nói cách khác, chuyện kia là thật? Thẩm Hạ Lan thực sự đã bị câm? Trái tim của Tống Dật Hiên như bị dao cắt. Tại sao lúc đó anh ta lại rời khỏi Hải Thành? Tại sao mỗi khi Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện anh ta đều không ở bên cạnh cô? Tại sao? Tống Dật Hiên tự trách mình, khi nghe thấy tiếng “ting” trên điện thoại, Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn đến. Là nhãn dán mặt cười. Tống Dật Hiên cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu kinh khủng. “Cười cười cười! Đã thành thế này rồi mà còn cười được hả? Thẩm Hạ Lan, cô có bị ngốc không hả? Thiếu EQ sao? Bị người ta hãm hại thành thế này cũng không biết gọi hay gửi tin nhắn cho tôi sao? Đừng nói là cô không biết ID của tôi.” Tống Dật Hiên tức giận sắp phát điên rồi, nhưng anh ta lại hận mình hơn. Nghe thấy tiếng gầm của Tống Dật Hiên, mắt Thẩm Hạ Lan có chút ẩm ướt. Cô gõ vào điện thoại của mình, nói: “Tôi không sao, thực sự không sao đâu, ngoại trừ không thể nói được, mọi thứ bây giờ đều ổn. Anh đã về Hải Thành rồi sao? Công việc kinh doanh vẫn tốt chứ?” Tống Dật Hiên cảm thấy lồng ngực như bị tắc nghẽn. “Đã lúc nào rồi mà cô còn hỏi thăm tôi? Thẩm Hạ Lan, đến khi nào cô mới có thể chăm sóc tốt cho bản thân? Cô thật sự muốn khiến tôi đau lòng sao? Diệp Ân Tuấn đâu? Anh ta yêu vợ mình như vậy sao? Cô bảo anh ta ra đây, tôi nhất định phải giết anh ta!” Tống Dật Hiên tức giận nói, như thể lúc này đang ở ngay bên cạnh cô vậy. Lồng ngực Thẩm Hạ Lan có chút đau, cô gõ phím nói: “Ân Tuấn bây giờ đang hôn mê, bác sĩ nói không dám phẫu thuật, ngay cả Tô Nam cũng không làm được. Tống Dật Hiên, tôi rất sợ, thực sự sợ Ân Tuấn không tỉnh lại nữa. Việc của tôi không liên quan gì đến anh ấy, đừng trách anh ấy, tôi sẽ nói rõ với anh sau.” “Tôi sẽ giúp anh ta.” “Thật sao, nhưng bây giờ tôi gặp phải chút rắc rối, không biết anh có thể giúp tôi không?”