CHƯƠNG 637: ĐỘT NHIÊN CẢM THẤY RẤT TỦI THÂN “Diệp Ân Tuấn, anh thả em ra!” Mặc dù Thẩm Hạ Lan không thể phát ra âm thanh, nhưng cô vẫn gõ vào cửa kính xe, mở miệng hét. Diệp Ân Tuấn nhìn khẩu hình miệng cô rồi thấp giọng nói: “Em ở đây đã, anh đi giải quyết.” Giải quyết cái gì? Thẩm Hạ Lan không cảm thấy chuyện vừa nãy còn cần giải quyết. Bộ mặt thật của Lý Lệ đến giờ những người hóng hớt cũng đã biết, mọi người sợ Diệp Ân Tuấn tung lên mạng nên cũng không làm gì, chuyện này bình thường cũng chỉ vậy là qua chuyện. Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn còn phải giải quyết gì nữa. Cô không muốn ở lại đây, không muốn ở dưới sự bảo vệ của Diệp Ân Tuấn, mặc dù vừa rồi đúng là cô có hơi xấu hổ, nhưng cô đã gọi cảnh sát rồi, không cần Diệp Ân Tuấn giúp. Nhưng Diệp Ân Tuấn không nghe cô, anh xoay người bỏ đi. Khi đến góc bãi đỗ xe, Diệp Ân Tuấn chống đỡ không nổi nữa. Anh đột ngột quỳ trên mặt đất, thở hổn hển. Đầu anh sắp nổ tung. Diệp Ân Tuấn ôm chặt đầu mình, anh đấm liên tục vào đầu như thể chỉ có cách này mới có thể giảm đau. Thẩm Hạ Lan đã cho anh phương thức liên lạc của Trương Linh – bậc thầy thôi miên có thể chữa cho anh, nhưng anh không muốn sử dụng. Anh đã khiến Thẩm Hạ Lan chịu uất ức như vậy, giờ đây nó chính là sự trừng phạt dành cho chính anh. Diệp Ân Tuấn cuộn mình ở đó. Anh sợ Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này nên đã nhốt cô trong xe. Anh cũng biết bây giờ Thẩm Hạ Lan rất không thích nhận sự giúp đỡ của anh, thậm chí không muốn có bất kỳ quan hệ với anh, nhưng khi nghe cô gặp chuyện, anh vẫn không kìm được muốn bảo vệ cô. Suy cho cùng, cô là người trong tim anh. Diệp Ân Tuấn đau đến mức sắp ngất đi. Cơn đau đầu này lần sau đau hơn lần trước, còn khó chịu hơn là giết chết anh, nhưng cũng vì điều này anh mới khiến anh nhớ mãi về việc anh đã đánh mất vợ như thế nào. Khi Lý Lệ đi tới thì thấy Diệp Ân Tuấn đang cuộn mình dưới đất, có vẻ rất đau đớn. Lông mày cô ta hơi nhíu lại, một tia toan tính xẹt qua trong mắt, cô ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhẹ nhàng đến gần Diệp Ân Tuấn. Khó khăn lắm cô ta mới điều chỉnh được cảm xúc trên mặt, sau khi đến gần Diệp Ân Tuấn, cô ả ôm lấy cổ anh rồi hôn lên mặt anh, đồng thời dùng tay phải bấm nút chụp, cảnh này lập tức được chụp lại. Diệp Ân Tuấn đau đầu không để ý đến tình hình xung quanh, khi anh phát hiện thì đã bị Lý Lê gài bẫy. Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu làm Lý Lệ sợ hãi suýt nữa lùi lại theo bản năng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ đau đớn của Diệp Ân Tuấn, cô ta lại có lại dũng khí. “Tôi nhìn ra được anh có quen người phụ nữ kia, tôi không muốn mất công việc này, chỉ cần anh nói với người phụ nữ kia đừng đuổi tôi, không so đo mọi chuyện tôi làm thì tôi sẽ xoá ảnh. Nếu không tôi sẽ gửi cho cô ta, nói với cô ta chúng ta có quan hệ mập mờ. Đến lúc đó anh có trăm cái miệng cũng không nói rõ được. Đừng tưởng tôi không nhìn ra hai người là một cặp, ánh mắt hai người khác những người khác.” Lý Lệ đắc ý cầm điện thoại đung đưa trước mặt Diệp Ân Tuấn. Cô ta sẽ chẳng thèm để một người đàn ông đang ốm yếu vào mắt đầu. Mặc dù Lý Lệ không biết người đàn ông vừa nãy còn đối xử tàn nhẫn với mình, tại sao đột nhiên lại gục xuống đất thế này. Nhưng điều đó không quan trọng, cô ta cảm thấy vừa được chụp ảnh chung với trai đẹp, vừa giữ được công việc là đã hời lắm rồi.” Diệp Ân Tuấn nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy bức ảnh trong đó rất kinh tởm. Anh chán ghét đưa tay lau mạnh má bị Lý Lệ thơm, lạnh lùng nói: “Xoá ảnh đi.” “Anh đồng ý điều kiện của tôi đã rồi tôi mới xoá, nếu không… A!” Lý Lệ còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã đột nhiên đưa tay bóp cổ cô ta, lực cũng hơi mạnh. Cô ta cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi. Lý Lệ liên tục đập vào tay Diệp Ân Tuấn, tiếc là tay anh như kìm sắt, cô ta làm thế nào cũng không giãy giụa được. Lúc này Diệp Ân Tuấn như ác ma chui ra từ địa ngục, hai mắt anh đỏ rực, lạnh lùng nói: “Chưa có ai dám uy hiếp tôi đâu. Hơn nữa không có sự cho phép của tôi, ai cho cô hồn tôi? Cô là cái thá gì?” Anh vừa nói vừa cướp lấy điện thoại trong tay Lý Lệ, ném xuống đất rồi giẫm lên, tay còn lại vẫn bóp chặt cổ cô ta. Nhìn thấy vẻ mặt bạo lực của Diệp Ân Tuấn, Lý Lệ vô cùng sợ hãi. “Anh, anh định làm gì? Tôi nói cho anh biết, giết người là phạm pháp đấy.” Lý Lệ thực sự sợ hãi! Cô ta nhìn thấy sát khí trong mắt Diệp Ân Tuấn. Sát khí ấy dày đặc khiến sống lưng cô ta lạnh toát. Quá đáng sợ! Người đàn ông này là biến thái à? Sao lại không màng mọi thứ như vậy? Diệp Ân Tuấn chế nhạo: “Giết người? Nếu tôi nói với cô, tôi cũng không sống được lâu nữa, cô nghĩ tôi còn quan tâm không?” “Anh! Đừng! Cứu mạng!” Lý Lệ hoảng sợ, chân mềm nhũn. Anh sắp chết sao? Đó là lý do tại sao anh gục xuống đất? Lý Lệ hối hận muốn chết. Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật sự muốn giết người, cảm giác đau đầu dữ dội khiến anh khó chịu, khiến anh cực kỳ cáu kỉnh, muốn làm gì đó. Đúng lúc này, di động Diệp Ân Tuấn đổ chuông, nhưng anh dường như không nghe thấy. Lý Lệ cảm thấy lực tay trên cổ mình ngày càng chặt, cô ta sẽ thật sự bị bóp chết! Ý nghĩ này khiến Lý Lệ giãy giụa liên tục, cô ta chỉ vào điện thoại Diệp Ân Tuấn, khó khăn nói: “Điện thoại anh đổ chuông kia, nói không chừng là người phụ nữ vừa nãy gọi cho anh đấy?” Động tác Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại. Hạ Lan? Hạ Lan gọi cho anh? Diệp Ân Tuấn sửng sốt trong chốc lát, Lý Lệ nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của anh, sợ hãi run rẩy bỏ chạy, chỉ hận ba mẹ cho mình thiếu hai chân. Quá đáng sợ! Người đàn ông đó quá đáng sợ! Diệp Ân Tuấn nhìn Lý Lệ bỏ chạy, muốn đuổi theo cô ta theo bản năng, nhưng điện thoại anh lại đổ chuông. Anh lập tức dừng bước, lấy điện thoại ra, đúng là Thẩm Hạ Lan gọi đến, nhưng chỉ đổ chuông ba lần cô đã cúp máy, sau đó có gửi tin nhắn tới. “Anh mau về mở cửa đi, em sắp chết ngạt rồi!” Đầu óc Diệp Ân Tuấn đột nhiên minh mẫn trở lại. Anh vừa làm gì vậy? Nếu không phải Thẩm Hạ Lan gọi tới, có lẽ anh sẽ thật sự giết Lý Lệ! Sát khí nồng nặc khiến anh không tự chủ toát mồ hôi lạnh. Gần đây mức độ đau đầu của anh càng ngày càng nặng, dường như sát khí trong lòng anh càng ngày càng không thể khống chế. Cảm ơn cuộc điện thoại của Thẩm Hạ Lan. Diệp Ân Tuấn hít sâu một hơi, cảm thấy mình phải để Tô Nam khám thử. Vốn dĩ anh chỉ muốn trừng phạt bản thân chứ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nếu thật sự trở thành kẻ sát nhân không kiểm soát được thì anh sợ người đầu tiên tổn thương chính là Thẩm Hạ Lan. Nghĩ đến đây, sắc mặt anh trở nên rất nặng nề. Khi anh trở lại xe, Thẩm Hạ Lan đang gõ vào cửa kính xe. Diệp Ân Tuấn mở cửa xe. Thẩm Hạ Lan chạy nhanh xuống, trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn rồi xoay người bỏ đi. Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghĩ đến những chuyện khi nãy, anh chợt túm lấy Thẩm Hạ Lan, đè cô lên của xe rồi hạ người xuống. “Diệp Ân Tuấn, anh làm gì vậy?” Thẩm Hạ Lan vùng vẫy, nhưng Diệp Ân Tuấn như kẻ điên, anh hôn lên đôi môi anh đào của cô một cách thô bạo, cố gắng mút lấy nó. Anh sợ! Anh sợ sau khi thực sự mất ý chí sẽ làm tổn thương những người thân yêu và gần gũi nhất của mình. Anh nghĩ lại những lời Thẩm Hạ Lan nói vừa rồi mà không khỏi run lên. Thẩm Hạ Lan không ngờ anh đột nhiên làm vậy, khi giãy giụa không thành công, cô đột ngột mở miệng, cắn vào môi Diệp Ân Tuấn. Cơn đau dữ dội không khiến Diệp Ân Tuấn buông Thẩm Hạ Lan ra, ngược lại mùi máu tanh hoà lẫn trong miệng cô. Mùi máu tanh nhàn nhạt khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, nhân cơ hội này, Diệp Ân Tuấn càng ngang ngược hơn. Thẩm Hạ Lan chợt hoàn hồn, dùng hết sức đẩy anh ra, cảm thấy tay đau dữ dội. Đột nhiên cô cảm thấy rất tủi thân. Anh đã nói mọi chuyện đều nghe theo cô, nói đồng ý ly hôn, nhưng bây giờ anh lại đang làm gì có? Càng nghĩ cô càng cảm thấy khoảng thời gian này mình rất bực bội, nước mắt cô lập tức tuôn rơi. Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm nhận được chất lỏng hơi mặn, anh giật mình. Tranh thủ lúc này, Thẩm Hạ Lan đẩy mạnh anh ra, “chát” một tiếng, cô tát vào mặt anh. “Tên khốn!” Cô không nói thành lời nhưng cô biết Diệp Ân Tuấn có thể nhìn thấy khẩu hình miệng cô. Mắt Thẩm Hạ Lan đỏ hoe giống như chú thỏ, đôi mắt to kia nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn, cảm xúc trong mắt cô khiến người ta không thể nhìn thẳng. Diệp Ân Tuấn muốn xin lỗi nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Anh chỉ muốn hôn cô! Sau hôm nay, sau cơ hội này, rất có thể anh không bao giờ có cơ hội hôn cô nữa. Huống hồ bây giờ họ vẫn là vợ chồng, không phải sao? Diệp Ân Tuấn đột nhiên đề Thẩm Hạ Lan dưới thân lần nữa. Thẩm Hạ Lan vùng vẫy nhưng không hét ra được, cũng chẳng có ai ra vào nơi này. Cô đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự giam cầm của Diệp Ân Tuấn, dưới cơn bực tức cô há miệng, cắn mạnh vào cổ tay anh. Cô cắn rất mạnh, như muốn trút bỏ mọi uất ức phải chịu trong hơn một tháng qua, cô cảm thấy rất xấu hổ. Cô đã thế này rồi tại sao Diệp Ân Tuấn vẫn muốn bắt nạt cô? Tại sao? Cơn đau dữ dội khiến Diệp Ân Tuấn ngừng lại. Anh nhìn Thẩm Hạ Lan đang cắn cổ tay mình, cô cắn chảy máu rồi vẫn không nhả ra, trong mắt anh hiện lên một nụ cười cưng chiều nhàn nhạt. Cô vẫn không nỡ thực sự làm tổn thương anh! Vừa nãy rõ ràng cô có cơ hội để tấn công anh, nhưng cô không làm, cô đã bỏ qua cơ hội này. Cảm xúc trong lòng Diệp Ân Tuấn rất phức tạp, anh biết chắc chắn cổ tay sẽ để lại sẹo, nhưng anh không quan tâm, thậm chí còn sẽ nâng niu chúng. Đây có thể là dấu vết duy nhất mà Thẩm Hạ Lan để lại trên người anh. Thẩm Hạ Lan cắn mệt rồi mới nhả ra. Cô vừa ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt cưng chiều của Diệp Ân Tuấn, tim cô vô thức loạn nhịp. Không! Họ sắp ly hôn rồi! Họ không thể ở bên nhau! Thẩm Hạ Lan đột nhiên đẩy Diệp Ân Tuấn ra, chật vật bỏ chạy. Vừa nãy Diệp Ân Tuấn hôn mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ anh lại bất lực bấy nhiêu. Anh như bị rút hết sức lực, ngã ngồi trên ghế xe, anh nhìn dấu răng rõ ràng trên cổ tay, máu chảy ra, hai mắt anh đỏ ngầu, đầu dường như càng đau hơn. Anh lấy bật lửa và thuốc lá ra định châm lửa, nhưng đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai vang lên. Thôi rồi! Hạ Lan!