Động tác của Thẩm Hạ Lan có hơi dừng lại, đúng lúc này đối phương bỗng nhiên giữ cổ tay của Thẩm Hạ Lan lại, một cảm giác tê dại lập tức làm cho cả người của cô trở nên bất lực. “Anh…” Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong một chữ, đối phương trực tiếp bổ một tay xuống làm cho Thẩm Hạ Lan ngất xỉu. Thân thể của cô từ từ ngã xuống. Đối phương nhanh chóng đón lấy Thẩm Hạ Lan, nhìn xung quanh phát hiện không có ai chú ý ở bên này, lúc này mới ôm ngang Thẩm Hạ Lan lên trực tiếp ném vào trong xe. Sau đó lái ra ngoài từ trong con ngõ nhỏ. Lúc nãy Lam Tử Thất còn có thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan đâu rồi. Cô không khỏi lo lắng. “Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan, cậu đang ở đâu vậy?” Cô tính là chạy xung quanh, nhưng mà ở xung quanh thật sự có rất nhiều người, nhiều đến nỗi cô muốn đi nửa bước cũng khó khăn. Không biết làm như thế nào, Lam Tử Thất không thể la lớn hơn: “Giết người rồi, có người giết người rồi!” Lời này vừa mới nói ra, những người ở xung quanh lập tức tản ra. Thừa dịp có khoảng trống, Lam Tử Thất nhanh chóng chạy tới chỗ lúc nãy của Thẩm Hạ Lan, nhưng làm gì có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan nữa. Lam Tử Thất lập tức gấp đến khóc. “Tống Đình, em làm lạc mất Hạ Lan rồi, làm sao bây giờ đây, lúc nãy còn ở đây, sao bây giờ đã không thấy người đâu rồi?” Lam Tử Thất vội vàng gọi điện thoại cho Tống Đình. Tống Đình vừa nghe thấy lời nói đó thì cả người đều ngơ ngẩn. “Không nhìn thấy bà chủ ở đâu?” “Anh mau đến đây đi!” Tống Đình nghe thấy Lam Tử Thất khóc đến độ thở không ra hơi liền nhanh chóng bỏ mặc chiếc xe, vội vàng chạy tới, nhưng mà bây giờ làm gì còn bóng dáng của Thẩm Hạ Lan nữa cơ chứ. Lúc này cảnh sát đã đến hiện trường. Cuộc chiến lại càng hỗn loạn hơn. Thân phận của Thẩm Hạ Lan đặc biệt, Tống Đình không quan tâm những thứ khác, trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng cục cảnh sát hi vọng là có thể điều tra camera giám sát gần đây để xem vị trí của Thẩm Hạ Lan. Nghe thấy là vợ của Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, cục trưởng cũng không dám chậm chạp, vội vàng kêu mấy người cảnh sát ở đây hỗ trợ. Nhưng mà ở đây có góc chết của camera, chính là con hẻm nhỏ ở đằng sau lưng câu lạc bộ Hoàng Quan, chỗ đó căn bản không có camera giám sát. Tống Đình chạy tới, phát hiện có dấu bánh xe trên mặt đất, xem ra là vừa mới rời đi không lâu. “Mau lên xe.” Tống Đình và Lam Tử Thất vội đi, không quan tâm kẹt xe hay là không kẹt xe, trực tiếp lái đi từ bên cạnh bồn hoa thuận theo dấu vết bánh xe trong con hẻm nhỏ mà đuổi theo. Đáng tiếc, ra khỏi con hẻm nhỏ lại chính là ngã tư đường, rốt cuộc ở đây cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bánh xe đâu, dù sao thì xe ở ngã tư đường quá nhiều, muốn truy tìm một chiếc xe cũng vô cùng khó khăn. Trái tim của Tống Đình lập tức nhấc lên đến cổ họng. Làm sao bây giờ đây? Trước khi đi Diệp tổng đã dặn đi dặn lại nhất định phải chăm sóc thật tốt cho sự an toàn của bà chủ với cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ, bây giờ anh ta lại làm mất bà chủ rồi. Tống Đình vô cùng tự trách, không thể không gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, nhưng mà điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại trong trạng thái tắt máy. Đây là chuyện mà Tống Đình chưa từng gặp phải, phải nói là từ khi đi theo Diệp Ân Tuấn, anh ta không có lúc nào mà không liên lạc được với Diệp Ân Tuấn, bây giờ điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại tắt máy. Tống Đình giống như là con kiến bò trên chảo nóng, mà Lam Tử Thất lại không ngừng tự trách trong lòng. Gọi liên tiếp mười cuộc điện thoại vẫn không kết nối được với điện thoại của Diệp Ân Tuấn, Tống Đình không thể gọi qua cho Tô Nam. “Anh Tô, anh có biết làm như thế nào để liên lạc với Diệp tổng nhà chúng tôi không?” “Không biết nữa, sao vậy?” Tô Nam vừa mới về nhà, còn chưa nói gì với Bạch Tử Đồng thì đã nhận được cuộc gọi của Tống Đình. Đến nước này rồi, đương nhiên Tống Đình cũng không che giấu nữa. “Không thấy bà chủ nhà chúng tôi đâu, tôi gọi điện thoại cho Diệp tổng nhưng mà điện thoại di động của anh ấy vẫn cứ luôn ở trạng thái không ai nghe, anh Tô, tôi không biết là rốt cuộc Diệp tổng nhà chúng tôi đang làm cái gì? Nhưng mà nếu như anh có thể liên lạc với anh ấy, xin anh nhất định hãy liên lạc với Diệp tổng của chúng tôi?” Tống Đình gần như sắp khóc. Lông mày của Tô Nam cau chặt lại với nhau. “Cái gì gọi là không nhìn thấy bà chủ nhà anh đâu, không phải là đang an toàn ở nhà họ Thẩm hả?” “Đúng là như vậy, vốn dĩ đang rất yên ổn, nhưng mà Tống Khinh Dao tự nhiên lại trốn khỏi nhà họ Diệp, bà chủ lo lắng cho bà cụ Diệp và cậu chủ nhỏ, dự định về nhà họ Diệp xem thử. Ngày hôm nay đi đường lại bị kẹt xe, ở bên phía câu lạc bộ Hoàng Quan xảy ra chút truyện, bà chủ liền số xe xem xem có chuyện gì xảy ra, kết quả là có quá nhiều người cho nên…” Tống Đình vừa nói vừa tự trách, anh không nên để Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất xuống xe mới đúng. Nhưng mà trong chuyện này có liên quan đến Tiểu Vy, anh ta cũng không biết nên nói với Tô Nam về chuyện này như thế nào. Nghe đến đó, Tô Nam vội vàng cầm áo khoác lên rồi nói: “Liên hệ cho cục cảnh sát chưa?” “Đã liên hệ rồi, nhưng mà ở bên này có một con hẻm tối là góc chết của camera giám sát, chúng tôi vẫn mất manh mối rồi.” “Anh đừng gấp, tôi lập tức đến đó ngay.” Sau khi Tô Nam cúp điện thoại thì liền muốn rời khỏi. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Tử Đồng thấy sắc mặt của anh ta căng thẳng, không khỏi hỏi một câu. Tô Nam nói chuyện của Thẩm Hạ Lan ra một lần, sắc mặt của Bạch Tử Đồng có chút khó coi. “Tốt nhất là nên nhanh chóng tìm được Thẩm Hạ Lan.” “Sao vậy?” Giọng điệu này của vợ làm cho Tô Nam nghe không bình thường. Bạch Tử Đồng thấp giọng nói: “Kết quả xét nghiệm máu đã có rồi, vi khuẩn trong người của Thẩm Hạ Lan đang lây nhiễm vô cùng dữ dội, hơn nữa tử cung cũng có dấu hiệu xuất huyết, lúc trước em để lại thuốc cho cô ấy không biết là cô ấy có uống hay chưa nữa, nếu như trong khoảng thời gian này không thể khống chế được, em sợ là hậu quả khó lường.” . Nghe vợ nói như vậy, lông mày của Tô Nam lại càng nhăn chặt lại với nhau. “Bây giờ anh cũng chỉ có thể vận dụng hết tất cả các lực lượng mà đi tìm Thẩm Hạ Lan, chỉ là anh phải nói với Diệp Ân Tuấn ở bên kia như thế nào đây.” Tô Nam thở dài một hơi, quay người lại rời đi. Trong khi Tống Đình chờ Tô Nam đến, anh ta cũng thông qua mối quan hệ của nhà họ Diệp và bắt đầu tìm kiếm Thẩm Hạ Lan, nhưng mà không hề có một chút tin tức nào. Lúc Tô Nam chạy đến nơi còn mang theo một nhóm người đặc biệt, đám người đó đi thăm dò trong con ngõ tối, rất nhanh đều phát hiện ra vết tích của chiếc xe. “Đuổi theo!” Một nhóm người trùng trùng điệp điệp đi theo, manh mối cuối cùng dừng lại ở bên bờ biển. Nói cách khác, manh mối đến đây đã bị cắt đứt rồi. Chẳng lẽ là Thẩm Hạ Lan bị người ta ném xuống biển? Suy đoán như vậy làm cho Lam Tử Thất thiếu chút nữa đã không chịu nổi. “Sẽ không đâu, hiện tại đối phương lại bắt Thẩm Hạ Lan trong lúc này, nhất định là có âm mưu, bọn họ sẽ không làm tổn thương Thẩm Hạ Lan, chắc có lẽ chỉ là muốn che mắt, chúng ta đã bị chơi xỏ rồi.” Tô Nam phản ứng rất nhanh. Chỉ là khi bọn họ chạy về con hẻm nhỏ một lần nữa, đám người đã tản đi rồi, sau khi bị đám người giẫm đạp lung tung, gần như đã không nhìn thấy manh mối ở xung quanh. “Cố gắng tìm kiếm vị trí của Tống Khinh Dao.” Hiện tại Tô Nam chỉ có thể hy vọng xa vời rằng Thẩm Hạ Lan không bị Tống Khinh Dao bắt. Mà Diệp Ân Tuấn ở phía bên kia bây giờ đang phải chịu đựng những sự tra tấn vô nhân đạo. Anh chỉ uống có hai ba li rượu, liều lượng thuốc gần như khiến anh phải chết đi sống lại. Diệp Ân Tuấn bị người ta cột ở trên giường, gương mặt của anh trở nên thật khủng khiếp, khi anh nghiện thuốc anh thậm chí hận không thể giết chết hết tất cả mọi người. “Cho tôi, cho tôi nhanh lên!” Diệp Ân Tuấn kêu gào, đôi mắt đỏ ngầu làm cho người khác phải lùi bước, nhìn anh giống như là một con sư tử bị chọc giận, hận không thể phá hủy hết tất cả. Sợi dây đang trói anh được chế tạo đặc biệt, xung quanh lại càng không có ai dám đến gần, anh giống như là một con động vật bị nhốt ở trong cái lồng sắt, đang kêu gào. Ai có thể ngờ tới Diệp Ân Tuấn luôn cao cao tại thượng, công tử của nhà họ Diệp, mà lại có một ngày chật vật như thế. Lúc thần chí không rõ ràng, Diệp Ân Tuấn cảm thấy may mắn là Thẩm Hạ Lan không biết tình hình hiện tại của mình, nếu không thì không phải là cô sẽ đau lòng đến chết à? Dáng vẻ chật vật không chịu nổi của mình mà bị Thẩm Hạ Lan nhìn thấy, ngay cả anh cũng không thể bước qua được cửa ải này. Cảm giác mang khát vọng đối với loại đồ vật này giống như là một con dao mang theo thuốc độc, làm cho sự tà ác trong cơ thể của anh hoàn toàn được kích nổ. Thẳng cho đến khi tình trạng của anh kiệt sức, thẳng cho đến khi sự tra tấn này qua đi, cả người của Diệp Ân Tuấn ướt đẫm nằm ở nơi đó, nhìn trần nhà trống không, cảm thấy dường như là mình vừa mới tỉnh lại từ trong địa ngục. Anh thở hỗn hển như một con cá vừa mới rời khỏi nước. Anh không biết là mình đã trải qua lần này trong bao lâu, nhưng mà anh biết đấy chỉ là mới bắt đầu, khoảng thời gian còn lại có lẽ lại càng khó khăn hơn. Trong nháy mắt thần chí mất đi, thứ mà anh suy nghĩ ở trong đầu chỉ có gương mặt tươi cười của Thẩm Hạ Lan với bọn nhỏ, nhưng mà anh lại không thể làm gì khác. “Giúp tôi một việc.” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn gần như không còn sức lực, yếu đến nỗi làm cho người bình thường cũng không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của anh, nhưng mà vẫn có người nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của anh. “Anh Diệp, có chuyện gì?” “Lấy ảnh chụp của vợ tôi ở trong điện thoại của tôi đi in ra đi, dán bốn phía trong lồng sắt.” Âm thanh của anh rất yếu ớt, sức lực phải được tích góp vì anh còn phải đón lấy sự tra tấn sống chết tiếp theo. Người đi đến vội vàng đáp lời, dựa theo dặn dò của Diệp Ân Tuấn mà tìm được điện thoại Diệp Ân Tuấn, vừa mới mở ra liền nhìn thấy có mười mấy hai chục cuộc gọi nhỡ đang tồn tại, hơn nữa đều là của một người tên là Tống Đình gọi tới. Người đến vừa định nói chuyện này cho Diệp Ân Tuấn nghe, lại đột nhiên nhận được cuộc gọi của Tô Nam. “Diệp Ân Tuấn như thế nào rồi?” cập nhật tại truyen one “Vừa mới trải qua lần đầu tiên, chắc có lẽ là phải nghỉ ngơi mười phút rồi lại đến đợt thứ hai, tôi nói là muốn tiêm thuốc giảm đau từng cơn cho anh Diệp nhưng mà anh Diệp lại không đồng ý.” Người đàn ông thấp giọng đáp lời. Từ đầu đến cuối lông mày của Tô Nam đều không thả lỏng. “Không tiêm thuốc vào thì cũng được, cậu ấy không phải là người bình thường, có thể từ bỏ mà không dựa vào thuốc đó mới chính là điều tốt nhất cho cậu ấy, nhưng mà bây giờ có chuyện cậu không thể nói cho cậu ấy biết.” “Chuyện gì?” “Mặc kệ trên điện thoại di động của cậu ấy có ai gọi bao nhiêu cuộc, lúc này cũng không thể nói cho cậu ấy biết, cũng không thể để cậu ấy mở điện thoại, có biết chưa hả? Loại độc tính này quá mức mạnh mẽ, một khi bắt đầu thì không thể kết thúc được, nếu như kết thúc nửa đường thì bản thân của cậu ấy sẽ bị hủy hoại. Ở phía bên đây mặc kệ có xảy ra bất cứ tình huống gì, tôi đều sẽ cố gắng giải quyết, nhưng mà hiện tại cho dù là ai thì cũng không thể được quấy rầy đến cậu ấy, có biết chưa?” Âm thanh của Tô Nam rất lạnh lùng, lạnh không giống như là một người bác sĩ. Người đàn ông lập tức hiểu ngay. “Vâng, anh Tô, tôi biết rồi.” Người đàn ông nhanh chóng xóa bỏ hiển thị cuộc gọi của Tống Đình, sau đó dựa theo dặn dò của Diệp Ân Tuấn tìm ra ảnh chụp của Thẩm Hạ Lan từ trong điện thoại di động, đồng thời nhanh chóng in ảnh chụp dán bốn phía trong cái lồng sắt. Nhìn ảnh chụp của Thẩm Hạ Lan, lúc này Diệp Ân Tuấn mới yếu ớt nở nụ cười. Dường như là chỉ có như thế này, anh mới có thể cảm giác như là Thẩm Hạ Lan đang ở bên cạnh anh. Anh nhất định phải chịu đựng được! Hạ Lan, đợi anh! Đợi anh trở về, anh sẽ nói với em hết tất cả, anh sẽ không lừa gạt em chuyện gì hết. Diệp Ân Tuấn âm thầm nói ở trong lòng, không khỏi tiếp đón đợt vùng vẫy tàn nhẫn lần thứ hai, hiện tại anh cũng không biết là Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, càng không biết hiện tại Thẩm Hạ Lan hi vọng anh có thể xuất hiện đến nhường nào.