Thẩm Hạ Lan thu lại cảm xúc của mình, nhìn bức tranh Hoắc Chấn Phong đã vẽ ở trong phòng của bà cụ Hoắc, nghĩ đến cơn ác mộng lúc nãy rõ ràng như vậy, chân thật như vậy. Cô thấp giọng nói: “Ba, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ không để bà nội và nhà họ Hoắc xảy ra chuyện đâu, tuyệt đối sẽ không!” Nói xong, cô đứng dậy ngồi lên ghế chủ vị một lần nữa, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói. “Vào đi.” Cửa phòng mở ra, Tiểu Tử bước vào. Khác biệt với trạng thái vài ngày hôm trước, hiện tại Tiểu Tử đã gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy rất nhiều, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cô ta trở nên hơi kích động. “Cô nói là Triệu Ninh vẫn còn sống, lời nói này là thật hay giả?” Giọng nói của cô ta có hơi run rẩy. Lúc Triệu Ninh chết, cô ta đã tận mắt nhìn thấy, chỉ tiếc là cô ta không thể mang thi thể của Triệu Ninh đi, sau này cũng là do thím Trương nói là sẽ giúp cô ta tìm lại Triệu Ninh cho cô ta, nhưng vẫn tiếc là luôn không có tin tức. Có người nói Triệu Ninh đã bị Diệp Ân Tuấn chém thành muôn mảnh, có người nói tro cốt của Triệu Ninh đã bị ném xuống biển cả, cho dù là lời nói như thế nào Tiểu Tử cũng không thể chấp nhận nổi. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu nào cô ta đi theo thím Trương để đối phó với Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan mà không hề ngần ngại. Cô ta không thể để Triệu Ninh chết không toàn thây, chết không có chỗ chôn, cô ta nhất định phải đòi lại công bằng cho Triệu Ninh. Bây giờ nghe thấy thông tin Triệu Ninh vẫn còn sống, Tiểu Tử rất kích động, thậm chí còn mang theo vẻ mong đợi. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tiểu Tử như thế này, mặc dù là cảm thấy ghê tởm Tiểu Tử cô ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng mà tình cảm đối với Triệu Ninh cô ta vẫn không buông bỏ. Cô không khỏi bội phục thủ đoạn của Diệp Ân Tuấn, biết nắm lấy một người uy hiếp để cho người kia cam tâm tình nguyện cho anh sai xử. Lúc trước thả Tiểu Tử đi là hành động cố ý của Diệp Ân Tuấn, giữ lại Triệu Ninh cũng là chuẩn bị cho bước sau này của Diệp Ân Tuấn, bây giờ xem ra tất cả đều dựa theo kế hoạch của Diệp Ân Tuấn mà tiến hành. Anh giống như là một người đang đánh cờ, không nhanh không chậm, lại có thể nắm giữ hành động và toàn bộ hướng đi của tất cả mọi người trong tay mình. Thẩm Hạ Lan cảm thấy là những thứ mà mình cần học từ Diệp Ân Tuấn vẫn còn rất nhiều, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để cô suy nghĩ những chuyện này. Nhìn thấy sự khát vọng toát ra từ đôi mắt của Tiểu Tử, Thẩm Hạ Lan đưa điện thoại di động của mình ra, mở đoạn video lúc nãy Diệp Ân Tuấn vừa mới gửi cho mình cho Tiểu Tử xem. Có vẻ như là Triệu Ninh đang ở trong một viện điều dưỡng, trước mắt vẫn còn đang dưỡng thương, nhưng mà nhìn thấy cũng không tệ lắm, thịt ở trên mặt cũng có nhiều hơn một chút. Tiểu Tử tham lam cầm điện thoại nhìn xem, rốt cuộc nước mắt cũng đã rơi xuống. Một con mắt của cô ta đã bị hủy, nhưng mà không thể ngăn cản sự kích động và vui vẻ của cô ta. “Anh ấy vẫn còn sống, anh ấy thật sự còn sống, anh ấy đang ở đâu, bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Tiểu Tử kích động nhìn Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan hờ hững nói: “Hiện tại tôi không thể nói cho cô biết anh ta đang ở đâu, nhưng mà nếu như cô có thể giúp tôi thì tôi sẽ đồng ý với cô, sau khi chuyện này thành công thì sẽ cho hai người rời khỏi đây, tôi có thể để Diệp Ân Tuấn giải quyết các vấn đề nhập cư và cho hai người ra nước ngoài sinh sống, các người rời khỏi Hải Thành, tìm một nơi nào đó mà không có ai quen biết với các người, mang theo một khoản tiền sống khoảng đời còn lại thật đàng hoàng. Từ nay về sau, ân oán giữa các người và tôi, cùng với nhà họ Diệp đã hết rồi.” Tiểu Tử đột nhiên yên tĩnh lại. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan như thế, muốn nhìn ra thứ gì đó từ trong mắt của Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc là ánh mắt Thẩm Hạ Lan trong suốt, bình tĩnh, là sự thẳng thắn. “Tôi có thể tin tưởng cô được không?” Rốt cuộc Tiểu Tử cũng đã mở miệng, hiển nhiên đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Thật ra thì Thẩm Hạ Lan có chút khẩn trương, nhưng mà cô lại nhẹ giọng nói: “Cô có thể lựa chọn không tin tưởng, cũng có thể tiếp tục đi theo thím Trương làm chuyện xấu, nhưng mà đến lúc đó cả đời này cô và Triệu Ninh rốt cuộc không có khả năng nữa rồi. Nếu như có thể, có lẽ là chúng tôi sẽ để Triệu Ninh mất trí nhớ, có lẽ là cả đời này anh ta cũng sẽ không nhớ đến người như cô.” “Cô đang uy hiếp tôi?” Tiểu Tử đột nhiên lộ ra sát ý. Dương Tân đứng ở bên ngoài, có chút bất an, muốn bước lên ngăn cản lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại. “Cô nói cái gì cũng được, bây giờ tôi sẽ xem lựa chọn của cô, tôi đã có thể cứu Triệu Ninh ra dưới tình huống lúc ấy, có thể thấy được thái độ hiện tại của Triệu Ninh đối với tôi là như thế nào. Nếu như cô muốn đối nghịch với anh ta thì tùy cô, nhưng mà cũng phải suy nghĩ cho kỹ kết quả.” Thẩm Hạ Lan trả lời không nhanh không chậm, thật ra trong lòng bàn tay đã che kín mồ hôi. Diệp Ân Tuấn dạy cô như thế này, chắc không sai đâu ha? Cô nói chuyện có chỗ sơ hở nào không vậy? Tất cả những gì lúc nãy đều không hề có diễn tập trước, cô cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng mà khi đối mặt với sự dồn ép của Tiểu Tử, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy rất áp lực. Tiểu Tử vẫn nhìn Thẩm Hạ Lan như cũ, cô ta đang suy nghĩ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan có tính chân thật bao nhiêu, nhưng mà hình ảnh của Triệu Ninh trên điện thoại di động thật sự tồn tại, thậm chí có thể nhìn ra được Triệu Ninh đã hoàn toàn không căm hận thế giới bên ngoài, cảm xúc của anh ta vô cùng bình thản. Chẳng lẽ Triệu Ninh thật sự lựa chọn đi cùng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan? Tiểu Tử nghĩ mãi mà không hiểu, cô ta nhìn chằm chằm vào video, ánh mắt tham lam mà nhớ nhung. Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan biết loại ánh mắt như thế nào, đều là phụ nữ với nhau, thật ra cô hiểu rất rõ tâm trạng hiện tại của Tiểu Tử, đáng tiếc là lập trường hai người khác biệt nhau, cô không thể có lòng tốt lung tung được. Cuối cùng Tiểu Tử vẫn thỏa hiệp. “Được, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ làm gián điệp cho cô, giúp đỡ thím Trương tìm đồ vật mà các người muốn, nhưng mà cô cũng phải tuân theo lời hứa. Sau khi chuyện này hoàn thành rồi thì cô phải thả tôi và Triệu Ninh, chúng tôi cũng không cần các người làm giấy chứng nhận gì cho tôi, chỉ cần cho chúng tôi một khoản tiền, chúng tôi sẽ chủ động rời khỏi Hải Thành, cả đời này cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của cô và Diệp Ân Tuấn.” “Được, tôi đồng ý với cô.” Thẩm Hạ Lan mừng thầm ở trong lòng, nhưng mà trên mặt lại không hiện ra. Tiểu Tử có chút nghi ngờ mà nói: “Lời nói này của cô có tác dụng không?” “Cô cảm thấy như thế nào? Diệp Ân Tuấn có thể chết vì tôi, còn có cái gì mà không thể dựa vào tôi nữa?” Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cuối cùng Tiểu Tử cũng yên lòng. “Tôi có thể copy đoạn video này được không?” “Chỉ sợ là không được, đoạn video này có vẻ như là trạng thái hiện tại của Triệu Ninh, thím Trương lại là một người có bệnh đa nghi rất nặng, nếu như bị bà ta nhìn thấy rồi thì kế hoạch của chúng ta sẽ không thể thực hiện được nữa. Trong chuyện này có quá nhiều người dính líu tới, tạm thời tôi không thể cho cô video này được.” Thẩm Hạ Lan biết ý Tiểu Tử muốn có video, đáng tiếc là cô không thể mềm lòng được. Hiển nhiên là Tiểu Tử cũng không cố chấp nhất định phải có được đoạn video này, lúc nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì cô ta tham lam nhìn Triệu Ninh trong đoạn video, giống như là muốn ghi tạc tất cả hình ảnh của Triệu Ninh vào trong đầu thông qua đoạn video. Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc cô ta. Thật lâu sau đó, Tiểu Tử mới trả điện thoại lại cho Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đúng là bệnh đa nghi của thím Trương rất nặng, cho nên tôi không dám hứa chắc là tôi có thể trực tiếp cầm được tài liệu không. Nhưng mà tôi sẽ dốc hết toàn lực, trước đó thì các người phải làm gì đối với tôi, nếu không tôi xuất hiện trước mặt bà ta với bộ dạng hoàn hảo thì bà ta sẽ thông tin.” Nghe Tiểu Tử nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu: “Dương Tân sẽ làm tốt chuyện này.” Nói xong, Dương Tân dẫn Tiểu Tử đi. Lúc ở trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan, sau lưng của cô đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Bình thường nhìn Diệp Ân Tuấn bày mưu nghĩ kế, bộ dạng cái gì cũng biết làm cho cô cảm thấy nó vẫn rất dễ dàng, ngày hôm nay cô mới biết cái này cần phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ. Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngồi bệt ở trên ghế sofa. Cô nhìn tấm ảnh của bà cụ Hoắc đặt ở trên đầu giường, thấp giọng nói: “Bà nội, bà yên tâm đi, cháu nhất định sẽ mạnh mẽ, bảo vệ tốt cho bà, bảo vệ cho nhà họ Hoắc và ba mẹ Thẩm, cháu sẽ không để cho những người gần gũi với cháu phải nhận một chút tổn thương nào nữa.” Tấm ảnh chụp của bà cụ Hoắc đang cười yếu ớt, giống như là đáp lại lời nói của Thẩm Hạ Lan. Không bao lâu sau, bên phía Tiểu Tử liền truyền đến âm thanh tê tâm liệt phế, hiển nhiên là đã bị dùng hình. Mặc dù là tính cách của cô gái này xấu xa, nhưng mà tình cảm của cô ta đối với Triệu Ninh vẫn đáng được tôn trọng Lúc Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lo lắng hỏi: “Vẫn ổn chứ?” “Nhìn anh đi, cứ luôn là một câu nói đó, sao trong mắt của anh em lại không mạnh mẽ như thế chứ?” Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất thả lỏng. Từ trong giọng nói của cô, Diệp Ân Tuấn nghe ra cái gì đó, lập tức yên lòng. “Anh đây còn không phải là đang lo lắng lần đầu tiên em sẽ bối rối à?” “Quả thật là có chút căng thẳng, nhưng mà cũng may tất cả đều tiến triển dựa theo suy nghĩ ban đầu của chúng ta. Ân Tuấn, anh phải đối xử với Triệu Ninh cho thật tốt, em đã đồng ý với Tiểu Tử rồi, sau này sẽ thả bọn họ đi. Mặc dù là bọn họ làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng mà cuối cùng vẫn là một đôi uyên ương khổ cực, cho nên…” Thẩm Hạ Lan cảm thấy là lòng dạ của mình chưa đủ ác độc, nhưng mà cô thật sự không có cách nào hết. Dường như Diệp Ân Tuấn đã sớm biết là cô sẽ nói như vậy, thấp giọng trả lời: “Biết rồi, nếu như tất cả mọi chuyện đều làm xong thì trở lại đi, chắc bà cụ cũng sắp ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, có lẽ người mà hiện tại bà muốn gặp nhất chính là em đó, để Dương Tân đưa em trở về, vừa vặn cho Tiểu Tử và thím Trương một cơ hội.” “Biết rồi thưa thầy.” Thẩm Hạ Lan nghịch ngợm gọi một tí. Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy tiếng gọi thầy thật là dễ nghe. “Ừ, sau này phải theo thầy học cho thật tốt, nhưng mà phương diện học phí phải tích cực một chút.” “Học phí? Học phí cái gì?” Thẩm Hạ Lan ngơ ngác. Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Muốn học thì phải ngủ với giáo viên, câu nói này em chưa từng nghe qua hả?” Gương mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên. “Ngày nào trong đầu của anh cũng đều đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Được rồi, không nói với anh nữa, em đến bệnh viện với Dương Tân, anh đang ở đâu?” “Anh trở về phòng bệnh rồi, không yên tâm bọn người Nghê Nghê.” “Ừa được rồi, để em về xem bà cụ trước đã.” “Cẩn thận một chút.” “Ừm.” Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại nói với nhau vài câu, lúc này mới cúp điện thoại. Sự mệt mỏi lúc nãy đã quét sạch sành sanh. Cô đứng dậy dọn dẹp ảnh chụp của bà cụ, sau đó lại nhìn căn phòng của bà cụ một chút nữa, lúc này mới nhấc chân đi ra khỏi phòng. Dương Tân đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bước ra, vội vàng bước lên nói: “Tất cả đều làm theo kế hoạch.” “Nói với người của chúng ta canh chừng trong ngoài cho chặt chẽ, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi nhà họ Hoắc.” “Vâng.” Dương Tân lập tức hiểu ý, sau đó lớn tiếng nói: “Chủ mẫu, hình như là bà cụ Hoắc đã ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, chúng ta có cần đi qua đó xem không?” “Đi đến đó nhanh đi.” Thẩm Hạ Lan lộ ra biểu cảm vô cùng sốt ruột, thậm chí lúc nghe thấy tin tức này cô còn có chút lung lay, may mắn là Lam Tử Thất đỡ cô lại. Cô đảo đảo nhiên ngã: “Đưa tôi đến đó nhanh đi, không biết hiện tại tình hình của bà ấy đã như thế nào rồi, tôi phải đi qua xem.” Dương Tân dẫn Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi ra bên ngoài. Có một người giúp việc nữ kín đáo bước ra từ trong phòng bếp, lúc nhìn thấy hành động của Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất, một suy nghĩ thoáng qua trong mắt của cô ta, rồi lại có một tia sáng vụt qua.