Diệp Ân Tuấn đột ngột quay đầu, thế nhưng anh lại không thấy đôi mắt ấy. Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là một người rất cẩn thận, chắc chắn cảm giác ban nãy của anh không sai, nếu như không phải Thẩm Hạ Lan từng nhắc nhở anh căn cứ có tay trong của kẻ khác, có lẽ anh sẽ không cẩn thận như thế. Nhưng từ lúc anh vừa mới bước ra từ phòng của Diêm Chấn đã cảm thấy bị người khác theo dõi rồi, cảm giác này làm anh rất khó chịu. Diệp Ân Tuấn nhíu mày. Anh lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn muốn quay về nói với Thẩm Hạ Lan một tiếng, thế nhưng bây giờ lại không khỏi nhớ đến Nghê Nghê. Cuộc phẫu thuật của Thẩm Nghê Nghê vẫn còn đang đợi anh, anh phải nhanh chóng quay về. Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại ra, gọi cho Thẩm Minh Triết một cuộc. Anh không biết làm sao để liên lạc với Dương Tân, thế nhưng bây giờ chỉ có thể kêu Thẩm Minh Triết thông báo cho Dương Tân mà thôi, kêu anh ta bảo vệ Thẩm Hạ Lan cẩn thận mới được. Thẩm Minh Triết đang ngủ say, nghe thấy tiếng chông điện thoại bèn tắt ngay. Diệp Ân Tuấn hơi bất đắc dĩ. Bây giờ thằng nhóc này đang ngủ ngon, nếu như có thể không quấy rầy đến giấc ngủ của con thì anh cần gì phải làm như thế. Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, Thẩm Minh Triết vô cùng phiền muộn, cậu bé quẹt ngang bắt máy. “Ba Diệp, ba làm gì thế? Trời còn chưa sáng đâu?” “Ba đang ở căn cứ, định về nhà, nhưng sợ mẹ của con gặp chuyện không hay, ba không liên lạc với Dương Tân được, con gọi cho Dương Tân một cú, kêu anh ta phải tập trung quan sát mọi hành động ở khu căn cứ, phải vệ mẹ con mới là chuyện quan trọng nhất, biết không?” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, tiếng gió ở ngoài biển lại vi vu rất to, suýt nữa Thẩm Minh Triết không nghe thấy rõ. “Chẳng phải ba đang ở ngoài khu căn cứ à? Ba kêu Diêm Chấn bảo vệ mẹ là được rồi mà.” Thẩm Minh Triết ngáp dài, rõ ràng cậu bé vẫn còn chưa tỉnh táo. Diệp Ân Tuấn thở dài bất đắc dĩ: “Thêm một người thì thêm một phần sức, thêm một phần đảm bảo, nhanh đi.” “Biết rồi, ba chỉ biết làm khổ con thôi.” Sau khi cúp máy, Thẩm Minh Triết bèn gọi điện cho Dương Tân, nhưng điều kỳ lạ là không gọi cho Dương Tân được. Ban đầu Thẩm Minh Triết còn không cảm thấy gì, cứ nghĩ rằng Dương Tân tắt máy để đi ngủ, nhưng sau khi gọi ba bốn lần vẫn không được, Thẩm Minh Triết mới cảm thấy kỳ lạ. Cơn buồn ngủ của cậu bé bay biến hết. Cậu bé vội vàng gọi điện thoại lại cho Diệp Ân Tuấn, thế nhưng kỳ lạ ở chỗ cũng không liên lạc được với anh. Tín hiệu khác đều bị chặn rồi! Là ai? Ai mà có thể chặn tín hiệu ở khu căn cứ? Thẩm Minh Triết ngồi bật dậy, vội vàng mở máy tính, muốn tìm tung tích của Thẩm Hạ Lan, nhưng tiếc rằng vẫn chẳng thấy cô xuất hiện. Chuyện gì thế này? Thẩm Minh Triết lập tức cảm thấy bất an. Ở phía bên kia, sau khi cúp máy, anh vội vàng tìm chiếc thuyền Kayak từ trong kho, định nhân lúc trời tối để rời khởi nơi này, thế nhưng anh vẫn cứ cảm thấy bất an. Mắt trái giần giật mãi không ngừng, không biết có phải vì đêm nay không ngủ hay không, hay là vì có chuyện gì đó không hay sắp sửa xảy ra. Sau khi kéo chiếc xuồng ra biển sau, anh vội vàng lên xuồng, cầm mái chèo rẽ sóng rời khỏi biển sau. Diệp Ân Tuấn đi chưa được bao lâu, Thẩm Hạ Lan mở bừng mắt ra. Bên ngoài rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người khác nghẹt thở, nhưng cũng vì quá yên tĩnh, cô nghe thấy có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên. Hình nhưng có rất nhiều người đang đến đây. Thẩm Hạ Lan ngồi bật dậy, cô lặng lẽ mặc quần áo vào người, rồi sau đó đi đến bên cửa sổ ngay. Bên ngoài căn phòng của cô là núi sâu, không biết từ đây nhảy ra ngoài sẽ có kết cục như thế nào, thế nhưng vẫn tốt hơn bị bọn chúng bắt sống. Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mở cửa sổ, mặc chiếc áo khoác lông vào người, nhanh chóng trèo qua cửa sổ, thế nhưng cô không chạy vào trong núi sâu. Mà leo lên mái nhà, dán sát vào trần nhà như bức tường, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dương Tân, thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện tín hiệu đã bị chặn rồi. Không xong! Chắc chắn khu căn cứ đã xảy ra chuyện! Cũng không biết Diệp Ân Tuấn đã đi chưa. Mặc dù cô cũng biết mình ở lại đây để làm mồi, thế nhưng không ngờ chúng lại nhanh đến thế, điều cô lo lắng nhất chính là an nguy của Diệp Ân Tuấn. Với võ công của Diệp Ân Tuấn, chắc chắn anh sẽ không chịu thiệt, nhưng nếu như người đứng sau làm phản trong khu căn cứ lại là người mà anh tin tưởng nhất thì sao? Thẩm Hạ Lan không dám tưởng tượng. Cánh cửa mở tung, Thẩm Hạ Lan hết sức căng thẳng. Đến rồi! Cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi, cố gắng giấu giếm hơi thở của mình. Đại khái tầm ba, bốn người đến đây, sau khi mở cửa phòng ra, hai người xộc đến bên cạnh giường, định tóm lấy Thẩm Hạ Lan ngay, nhưng tiếc là lại vồ hụt. “Không có ai à?” Đối phương cố tình hạ giọng xuống. “Giuờng vẫn còn nóng, chắc chắn vừa mới đi chẳng được bao lâu.” “Cửa sổ mở kìa!” Hai người đồng thanh thốt lên, chúng nhanh chóng rút ra kết luận. “Chạy ra ngoài cửa sổ rồi, xem ra cô ta cảnh giác thật.” Vào lúc này, đột nhiên đèn trong phòng sáng trưng. Một người bước vào trong, lúc nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng bèn nói với vẻ hờ hững. “Không hổ danh là vợ của Diệp Ân Tuấn, đủ cẩn thận, đủ cảnh giác. Đi tìm người về đây cho tôi. Dù có thế nào cũng không thể để cho cô ta rời khỏi khu căn cứ! Với lại Diệp Ân Tuấn đã lên xuồng ra đến biển rồi, tuy anh ta chỉ có một mình nhưng võ công lại ghê gớm, có thể để anh ta đi thì cứ để cho anh ta đi, đừng cản anh ta làm gì. Giọng nói này vừa cất lên, Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ. Là Diêm Chấn? Sao có thể là anh ta được? Trong khu căn cứ, Thẩm Hạ Lan có thể đề phòng người khác, thế nhưng cô chưa từng nghĩ người phản bội Diệp Ân Tuấn lại là Diêm Chấn. Cô hết sức kinh ngạc, thậm chí chỉ mong có thể gửi tin báo cho Diệp Ân Tuấn. Khi nãy Diêm Chấn nói gì? Diệp Ân Tuấn đã lên xuồng rời khỏi nơi này rồi đúng không? Chỉ cần anh đi là được. Phải báo tin này cho Diệp Ân Tuấn mới được, thế nhưng Thẩm Hạ Lan biết đây không phải là lúc. Người trong phòng nhanh chóng đi ra ngoài, đồng loạt chạy vào trong núi sâu, chỉ có một mình Diêm Chấn chưa rời khỏi nơi này. Anh ta đứng trước khung cửa sổ, nhìn con đường tối om om, không biết đang nghĩ gì. Thẩm Hạ Lan sắp chết cóng trên nóc nhà. Ngọn gió đêm thật sự rất lạnh. Nhưng bây giờ trái tim cô còn cảm thấy lạnh lẽo hơn. Có thể nói Diệp Ân Tuấn và Diêm Chấn sống chết có nhau, hai người cùng bò ra từ hàng đống người chết trên chiến trường, sao tình cảm giữa bọn họ lại thay đổi kia chứ? Hay là ngay từ lúc ban đầu Diêm Chấn đã không phải là người của Diệp Ân Tuấn? Anh ta nghe lệnh của ai? Thím Trương à? Hay là chú hai? Thẩm Hạ Lan chẳng nghĩ ra, cô cũng không biết, bây giờ chỉ có thể cố gắng giấu mình đi, nhưng lại không biết nên liên lạc với Dương Tân bằng cách nào. Có làm sao thì cô cũng không ngờ rằng người ấy là Diêm Chấn. Bây giờ tín hiệu đã bị chặn đứng rồi, cô giống như một con nhạn cô độc, chỉ có thể chiến đấu một thân một mình. Nóc nhà không thể giấu mình được, một khi trời sáng thì cô sẽ bị phát hiện ra ngay, nếu như Diêm Chấn vẫn ở lại căn phòng này thì làm sao cô rời khỏi đây đây? Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình đã tiến rất gần đến cái chết. Cô muốn lấy được tin tức của mình, thế nhưng cũng đã đẩy mình đến bên tuyệt cảnh, đánh nhau với Diêm Chấn là chuyện mà cô còn chưa dám nghĩ. Vào lúc Thẩm Hạ Lan đau đầu suy nghĩ, Diêm Chấn thở dài, giống như đang lẩm bẩm với mình: “Trời lạnh như thế, cô sẽ ở đâu đây?” Thẩm Hạ Lan còn không dám thở mạnh, chỉ sợ rằng Diêm Chấn sẽ tìm ra nơi mình ẩn nấp. May mà Diêm Chấn ở trong phòng một lúc, tìm kiếm khắp nơi, không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan mới rời khỏi nơi này. Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không dám tùy tiện đi xuống, cô sợ Diêm Chấn đột ngột quay lại đây, với tính cách của Diêm Chấn, cũng dám anh ta sẽ làm như vậy lắm. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Diêm Chấn đã quay lại phòng cô. Anh ta đi qua đi lại khắp căn phòng một lần nữa, sau khi không phát hiện ra bóng dáng của Thẩm Hạ Lan mới rời khỏi nơi này. Thẩm Hạ Lan hết sức kinh ngạc, nỗi hoảng sợ lan tràn trong lòng cô. Làm sao bây giờ? Bây giờ cô phải làm sao mới không bị Diêm Chấn bắt? Tứ chi của Thẩm Hạ Lan cứng ngắc, cô không dám nhúc nhích một chút nào. Ngồi trên nóc nhà chừng nửa tiếng đồng hồ, phương Đông hửng sáng, còn chưa đến nửa tiếng nữa thì mặt trời sẽ mọc lên, đến khi ấy cho dù cô muốn chạy thì chắc hẳn sẽ bị bắt ngay tức khắc. Huống hồ chi nơi này còn có camera, còn góc chết của camera là ở đâu thì cô lại không biết rõ, cô mới đến đây trong khoảng thời gian ngắn mà thôi. Đây là địa bàn của Diêm Chấn. Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp bị ép đến chết rồi. Cô cắn răng, rốt cuộc thì vẫn kiên quyết trèo xuống, còn việc đi về đâu, cô cũng chỉ có thể lựa chọn đi vào núi sâu mà thôi. Mặc dù rất có thể sẽ đụng phải đám người của Diêm Chấn, thế nhưng cơ hội cũng sẽ nhiều hơn một chút, dù gì diện tích trong núi lớn như thế, cũng có thể che giấu một người. Trừ phi trên người cô không có thứ gì cả. Nghĩ đến thứ gì đó, Thẩm Hạ Lan nhớ đến máy truy tìm tông tích trên người mình. Dương Tân có thể dùng máy truy tìm tông tích để tìm cô, không dám chắc rằng Diêm Chấn có tìm thấy cô qua thiết bị điện tử hay không, bây giờ cô chỉ có thể từ bỏ nó mà thôi. Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan tháo máy truy tìm tông tích trên người mình xuống, đồng thời đạp vỡ nó ngay. Cô muốn cắt đứt, cắt đứt hết để không cho ai tìm được mình. Sau khi làm xong hết tất thảy mọi thứ, cô nhanh chóng đi vào trong núi sâu. Cô không biết bên trong núi sâu có những gì, cũng không biết có cạm bẫy của Diêm Chấn hay không, cô chỉ có thể cắm đầu chạy. Chạy được một lúc, cô mới nhận ra mình đã lạc đường. Vốn dĩ nơi này không phải là địa bàn quen thuộc của cô, bây giờ lại chạy lung tung như đồ mù qua sông, Thẩm Hạ Lan vô tình tìm tháy một hang động Nếu như không phải trượt chân thì Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không phát hiện ra hang động này. Ngọn cỏ xanh mọc um tùm ở bên ngoài, từ ngoài nhìn vào trong, nơi này chẳng có thứ gì cả, thế nhưng sau khi bất cẩn trượt chân, Thẩm Hạ Lan rơi tụt vào đây. Hang động rất ẩm ướt, vừa vào trong đã khiến cho cô cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo ấy khiến cho cô cảm thấy hết sức khó chịu. Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng dậy, nhận ra chân mình đã bị trặc rồi. Chẳng khác nào nhà thủng nóc còn gặp trời mưa. Cô thầm mắng mình xúi quẩy, thế nhưng không dám chần chừ quá lâu, bây giờ chỉ có thể đi sâu vào trong hang động, còn việc trong hang động có gì đó thì cô không để ý đến. Sau khi đi được một lúc, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có người đang nói chuyện, cô khựng lại, thậm chí còn khom lưng, căng thẳng đến nỗi trái tim muốn vọt ra khỏi cổ họng. Là ai? Ai ở bên trong thế này? Lẽ nào đây không phải là hang động bỏ hoang sao? Trong lúc suy nghĩ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy tiếng nói chuyện mỗi lúc một gần, mà tiếng bước chân cũng sát bên cạnh cô.