Lăng Thiên Vũ không quan tâm giữa bọn họ có tình cảm gì, với anh ta thì chỉ cần đưa người ra ngoài là được rồi. Một đám người cầm chỉ thị của Phương Chính, cứ thế mà đường hoàng đi ra ngoài. Phương Chính ở bên này đương nhiên không biết Lăng Thiên Vũ đưa người đi, chẳng qua cảm thấy trợ lý Lăng Thiên Vũ và Thanh Loan nảy sinh quan hệ, lúc này hẳn bị Thanh Loan mê hoặc tới không biết trời trăng gì rồi, cho nên ngay cả lễ nghỉ cơ bản nhất cũng quên. Có điều nể mặt gia chủ nhà họ Lăng, và cả lời hứa sẽ suy nghĩ việc đầu tư nghiên cứu quân sự, trong lòng Phương Chính cuối cùng cũng dễ chịu một chút. Mặc dù con gái mình mà kết duyên với một trợ lý thì có hơi hạ thấp thân phận, nhưng mà không có gì bằng nghiên cứu quân sự. Chỉ cần Lăng Thiên Vũ chịu đầu tư, lĩnh vực quân sự của ông ta chắc chắn sẽ được nâng cao một bước. Đến lúc đó kết quả mà ông ta muốn không phải dễ như trở bàn tay à? Cũng chỉ là hi sinh một đứa con gái thôi, còn là một đứa không được yêu thương lắm. Phương Chính nghĩ vậy nên cũng mặc kệ Thanh Loan và Lăng Thiên Vũ, thậm chí cảm thấy Thanh Loan và Lăng Thiên Vũ không xuất hiện ở quốc yến cũng không †ệ, cũng giữ mặt mũi cho nhau. Nếu không ông ta đường đường là một quốc chủ, con gái lại chạy theo một tên trợ lý, chuyện này cũng không vinh quang gì cho lắm. Lúc Lăng Duy nhận được tin của Lăng Thiên Vũ, nói là đã đi ra, anh ta bèn đứng dậy nói với Phương Chính: “Quốc chủ, hôm nay cảm ơn ngài đã khoản đãi nhiệt tình. Tôi có hơi mệt, muốn về trước.” “Được được được, cậu về nghỉ ngơi đi. Chuyện nghiên cứu quân sự này vẫn hi vọng cậu để trong lòng nhiều chút, tôi rất mong chờ sự gia nhập của cậu đấy” “Tôi sẽ suy nghĩ.” Lăng Duy nói xong cũng đứng dậy rời đi. Bữa quốc yến này tổ chức vì gia chủ nhà họ Lăng, nhân vật chính đã đi rồi, đương nhiên người khác cũng nên tan cuộc. Nhưng mà Phương Chính lại bảo mọi người ở lại. Vu Phong mất tích, chuyện này làm thế nào thì ông ta cũng phải cho Phương Nghị một câu trả lời công bằng. “Trong các người có ai thấy Vu Phong không?” Con ngươi Phương Chính dò xét từng người, ánh mắt sắc bén làm cho người ta thấy mà sợ. Phương Nguyên có hơi sững sờ. Vu Phong mất tích ư? Xảy ra chuyện gì rồi? Phương Viên lại không nói gì. Người anh †a phái đi còn chưa quay về, đương nhiên không biết Vu Phong làm gì bên ngoài, nhưng tuyệt đối không muốn cho Phương Chính biết được, nên bây giờ anh ta chỉ có thể giả ngu. Nhưng người khác biết Vu Phong đặc biệt với Phương Chính, cho nên không ai dám đắc tội với Vu Phong. Giờ nghe Phương Chính hỏi thăm như vậy, ai cũng hãi hùng khiếp vía, biểu cảm cực kỳ đặc sắc. Phương Chính nhìn tất cả mọi người mà không nhìn ra được gì, chỉ đành hạ giọng nói: “Tôi không quan tâm trong các người có ai có mâu thuẫn hay khúc mắc gì với Vu Phong không, tôi từng nói là không ai được động vào nó. Nếu để cho tôi biết được có ai giở trò sau lưng, làm Vụ Phong bị thương thì đừng trách tôi không khách sáo..