“Được rồi, tất cả mọi chuyện đều đã qua. Ba và mẹ con đều sẽ không trách con. Bây giờ con có thể nói cho ba biết mẹ con ở đâu không?” Diệp Ân Tuấn đã biết Thẩm Hạ Lan được Dương Tân cấp cứu, đồng thời đưa về theo tàu chở hàng, nhưng bây giờ còn chưa biết Thẩm Hạ Lan ở đâu. Dù sao anh cũng hơi sốt ruột. Thẩm Minh Triết vốn đang rất đau lòng, giờ thấy Diệp Ân Tuấn sốt ruột như vậy lại ngẩng đầu nói với anh: “Lần này con rốt cuộc đã thấy rõ rồi, ba thật lòng với mẹ.” “Vớ vẩn, đó là vợ của ba!” Diệp Ân Tuấn thấy hôm nay thằng nhóc thối Thẩm Minh Triết này đúng là không biết lợi hại, cứ khiêu khích anh mãi. “Chờ đã, con nói ba thật lòng với mẹ con là sao? Có bao giờ ba không thật lòng với mẹ con chứ?” Diệp Ân Tuấn đột nhiên bắt lỗi trong lời nói của Thẩm Minh Triết. Thẩm Minh Triết rung đùi đắc ý nói: “Con không biết năm năm trước giữa ba và mẹ đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều chỉ nghe mẹ và Đường Trình Siêu nói, có vài điều là do con tự suy đoán ra. Con đã buồn bực, sao trên thế giới này lại có người đàn ông độc ác như ba vậy? Mọi người đều nói hổ dữ không ăn thịt con, sao ba có thể không cần cả con và Nghê Nghê, thậm chí muốn phóng lửa đốt chết chúng con chứ?” “Đó là hiểu nhầm thôi. Trước giờ ba chưa từng nghĩ sẽ tổn thương tới các con.” Lúc này Diệp Ân Tuấn mới biết, cho dù đám nhóc Thẩm Minh Triết không trải qua chuyện năm năm trước, nhưng nó vẫn có ảnh hưởng không nhỏ tới chúng. Anh không sốt ruột nữa. Dù sao Thẩm Minh Triết có thể ngồi đây bình tĩnh nói chuyện với anh thì Thẩm Hạ Lan chắc hẳn không có gì đáng ngại. Chủ yếu nhất vẫn là phải tháo gỡ khúc mắc trong lòng Thẩm Minh Triết thì tốt hơn. Thẩm Minh Triết khẽ gật đầu nói: “Con không biết. Nói thật, lần trước con về nước thì thấy mẹ tha thứ cho ba, trong lòng con không thoải mái. Một người đàn ông từng bỏ rơi vợ con như ba làm sao có thể được tha thứ dễ dàng như vậy chứ?” “Thằng nhóc thối, ba bỏ rơi vợ con lúc nào? Con đã không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng loạn, biết không? Ba thật lòng với con, với Nghê Nghê và cả mẹ con nữa.” “Nhưng chẳng phải năm năm trước mẹ cũng không biết ba thật lòng với mẹ hay không à?” Những lời này làm Diệp Ân Tuấn nghẹn lời. Đúng vậy, nếu không có vụ cháy năm năm trước, anh thật sự không biết tới bao giờ mình mới nhận ra được tình cảm của mình dành cho Thẩm Hạ Lan. Nhưng anh không cần thiết phải nói với Thẩm Minh Triết về chuyện này. Thẩm Minh Triết thấy Diệp Ân Tuấn không phủ nhận, lúc này mới nói tiếp: “Cho nên lần này mẹ xảy ra chuyện, con chỉ muốn xem ba sẽ làm thế nào. Nếu ba không làm gì, thật sự cho rằng mẹ lại chết như vậy, thậm chí lén lút trở về, con sẽ không nhận người ba như ba nữa. Mẹ cũng không đáng phải trả giá gì cho ba cả.” “Thằng nhóc thối, con rất vui khi thấy ba điên lên vì mẹ con đúng không?” Nghe được nguyên nhân Thẩm Minh Triết không nói cho mình biết là vậy, Diệp Ân Tuấn thật sự không biết nên khóc hay cười. Thẩm Minh Triết khẽ gật đầu, cũng rất trịnh trọng nói: “Đúng vậy, con thấy ba vẫn rất đáng tin. Lúc này ba mới xứng làm ba con.” “Cảm ơn lời khen của con.” Diệp Ân Tuấn nói một câu ba phải. Thẩm Minh Triết lại vừa cười vừa nói: “Ba không cần khách sáo đâu!” “Thằng nhóc thối tha, con muốn ăn đòn à?” “Con lại nói cho ba biết, ba không được đánh con đâu đấy! Nếu không con sẽ mách mẹ.” Thẩm Minh Triết ném luôn ra đòn sát thủ. Diệp Ân Tuấn thấy mình bị Thẩm Minh Triết ăn chặt rồi. Anh không khỏi thở dài nói: “Ba nói này cậu chủ, tới lúc nào thì con mới chịu nói cho ba biết mẹ con ở đâu hả?” “Ba gấp vậy làm gì? Bây giờ con nói cho ba biết, ba cũng chưa chắc gặp được mẹ con đâu. Ba vẫn nên chờ đi.” “Con nói vậy là sao?” Diệp Ân Tuấn hơi sốt ruột, Thẩm Minh Triết thấy Diệp Ân Tuấn thật sự sốt ruột, lúc này mới không trêu anh nữa. Cậu bé vừa cười vừa nói: “Thật ra lúc mới rơi xuống biển thì mẹ có hơi sốc nước thật. Nhưng cũng may mẹ đã nhanh chóng lấy lại thần chí. Dương Tân cũng vừa vặn chạy tới, lúc này mới cứu mẹ từ trong xe ra. Nhưng nước biển quá lạnh, khi mẹ ở trên tàu đã bị thương nhẹ, sau đó nửa đêm thì bắt đầu bị sốt. Dương Tân không biết đó là một chiếc tàu chở hàng, còn tưởng có người ở. Ai biết thức ăn của mấy tên thủy thủ và trưởng tàu là theo số lượng quy định. Dương Tân đành phải trộm hòm thuốc của bọn họ để chữa trị cho mẹ.” “Sau đó thì sao? Trưởng tàu nói có đi tìm bọn họ nhưng không phát hiện ra được.” Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ về điều này. Thẩm Minh Triết kiêu ngạo nói: “Người của Ám Dạ làm việc, sao có thể để người ta phát hiện chứ?” “Con rất kiêu ngạo nhỉ?” Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Minh Triết kiêu ngạo lại công kích cậu bé một chút. Thẩm Minh Triết không để ý, vừa cười vừa nói: “Đương nhiên rồi. Con đương nhiên phải kiêu ngạo chứ! Về sau con là người thừa kế Ám Dạ mà.” “Chức to nhỉ!” Diệp Ân Tuấn lười để ý tới cậu bé. Thẩm Minh Triết xấu hổ gãi đầu nói: “Mẹ ở trên tàu cứ sốt cao mãi. Dương Tân chỉ có thể cho mẹ ăn được một chút, sau đó để mẹ uống nước ngọt. Bọn họ thật vất vả mới chờ được đến cảng gần đó, đội tàu phải vào cảng để bổ sung nguồn cung cấp. Dương Tân đưa mẹ xuống tàu và liên lạc với người của bọn con, sau đó đưa mẹ tới bệnh viện gần đó. Đáng tiếc là mẹ không có chứng minh thân phận nên bệnh viện không nhận. Dương Tân đành phải liên hệ với tổng bộ của bọn con, con lại đưa mẹ tới căn cứ.” “Căn cứ? Căn cứ nào?” Diệp Ân Tuấn nhất thời choáng váng. Thẩm Minh Triết nhìn anh nói: “Đương nhiên là căn cứ của ba rồi. Sĩ quan huấn luyện Diêm còn ở đấy. Sao vậy? Sĩ quan huấn luyện Diêm không gọi điện thoại cho ba sao? À, có thể chú ấy vội chữa trị cho mẹ nên quên mất.” Cho dù Thẩm Minh Triết nói đều đều nhưng Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng nghe rõ. Bây giờ Thẩm Hạ Lan đang ở trong căn cứ huấn luyện của nhà họ Diệp à? Anh căn bản không ngờ tới điều này! Diệp Ân Tuấn đứng phắt dậy và vội vàng đi ra ngoài, lại nghe Thẩm Minh Triết nói: “Bây giờ ba qua cũng vô dụng thôi. Sau khi mẹ hết sốt, đã nói muốn rèn luyện bản thân. Bây giờ mẹ và sĩ quan huấn luyện Diêm vào trong núi, tính học một vài kỹ năng cận chiến, kỹ năng sinh tồn gì đó.” Diệp Ân Tuấn vừa nghe Thẩm Minh Triết nói vậy thì sửng sốt. “Con nói gì?” Thẩm Minh Triết đứng lên, khẽ phủi bụi trên người nói: “Mẹ con nói, mẹ không muốn liên lụy tới bất kỳ ai nữa. Nếu lúc đó mẹ có chút bản lĩnh có thể tự bảo vệ mình, chắc chắn sẽ không có kết quả như vậy. Hơn nữa về sau Ám Dạ còn phải chiếu cố tới tập đoàn Hằng Vũ và ba, cho nên mẹ định tăng cường rèn luyện cho mình trước. Mẹ bảo con về nói ba đừng lo lắng cho mẹ. Chờ mẹ học xong, tất nhiên sẽ về thôi.” “Mẹ con bảo con về à?” Giọng Diệp Ân Tuấn kèm theo áp lực như sắp nổi giông bão. Thẩm Minh Triết bất an lùi lại một bước, nói: “Chuyện này, mẹ nói con chỉ là một người chuyển lời, ba không thể lại ra tay với con được! Nếu ba ra tay lần nữa, con sẽ không khách sáo với ba đâu đấy!” Diệp Ân Tuấn chỉ im lặng và nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh Triết. Nhưng anh càng không nói, Thẩm Minh Triết lại càng bất an. Cậu bé cảm giác Diệp Ân Tuấn như vậy còn khủng khiếp hơn vừa rồi. “Lão Diệp, ba không sao chứ?” Diệp Ân Tuấn vẫn không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Thẩm Minh Triết thấy thế thì vội vàng bước tới, nắm lấy tay anh nói: “Lão Diệp, ba đừng kích động, con còn chờ ba dẫn con về nhà họ Diệp đấy. Con đã rất lâu chưa gặp Nghê Nghê, cũng không biết Nghê Nghê thế nào. Con nhớ con bé. Hơn nữa mẹ nói bà nội đã ở đây, con về thăm bà nội được không?” “Thế sao con không về thẳng nhà đi?” “Con đã nói rồi, ngoài cửa có người khác đang theo dõi, con không muốn để chúng cản con được. Ba tự đưa con về lại khác, chúng có thể làm gì ba chứ?” Thẩm Minh Triết nói vậy ít nhiều cũng làm Diệp Ân Tuấn bình tĩnh lại. Vừa rồi anh đúng là rất tức giận. Anh lo lắng cho Thẩm Hạ Lan như vậy, nhưng không ngờ cô lại một mình chạy vào trong núi sâu để huấn luyện đặc biệt. Chẳng lẽ cô không biết anh sẽ lo lắng cho cô sao? Hay trong này còn có chuyện gì mà anh không biết? Hoặc Thẩm Minh Triết còn chưa nói ra? Diệp Ân Tuấn rất bình tĩnh, nhìn Thẩm Minh Triết bên cạnh nói: “Con còn chuyện gì chưa nói với ba không?” “Không! Con chỉ là người truyền tin thôi. Lão Diệp, sao ba gặp con mà chẳng vui gì hết vậy? Uổng công con suốt ngày nhớ ba.” Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Minh Triết nói vậy thì cười lạnh nói: “Mấy ngày không gặp, miệng con thật ra càng lúc càng ngọt đấy, đáng tiếc chẳng có tác dụng gì với ba đâu. Ba biết rõ tính con hơn ai khác. Con đừng quên là ba tạo ra con. Chút tâm tư của con không có tác dụng đối với ba đâu.” Mặt Thẩm Minh Triết xị xuống. “Con nói nhớ ba cũng không được à?” “Ba muốn nghe con nói thật lòng.” Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói. Thẩm Minh Triết hít sâu một hơi, nói: “Thật lòng thì con chỉ hơi nhớ ba thôi.” “Ngoan!” Diệp Ân Tuấn khẽ xoa đầu cậu bé. Lúc này, anh mới bế cậu bé lên, đi thẳng ra khỏi nhà kho số ba. Bây giờ anh đã biết Thẩm Hạ Lan ở đâu, trong lòng anh xem như đã bớt lo lắng. Sau khi lên xe cùng Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn lái xe về thẳng nhà cũ của nhà họ Diệp. Đây là lần đầu tiên bà cụ Diệp được gặp Thẩm Minh Triết. Thấy cậu bé gần như đúc một khuôn với Diệp Ân Tuấn lúc còn bé, bà cụ Diệp rất cao hứng. “Cháu chào bà nội!” Thẩm Minh Triết thật ra rất dẻo miệng. Cậu bé gọi một tiếng bà nội đã làm bà cụ Diệp cười hớn hở. “Tốt, tốt, cháu trai ngoan, nhanh tới đây cho bà nội xem nào.” Bà cụ Diệp cầm tay của Thẩm Minh Triết, nhìn trước ngó sau, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, càng nhìn bà cụ lại cười càng tươi hơn. Diệp Tranh nghe Thẩm Minh Triết trở về, vội vàng chạy từ trên cầu thang xuống. “Lão đại!” Cậu bé giống như một đầu tàu xông vào trong lòng Thẩm Minh Triết, đập cho Thẩm Minh Triết hơi lảo đảo. “Hời ơi! Cậu khiêm tốn chút được không?” “Lão đại, cậu về rồi! Lần sau nếu cậu còn bỏ tớ lại, tớ nhất định sẽ, nhất định sẽ…” “Sẽ thế nào?” Lúc này, Thẩm Minh Triết thấy Diệp Tranh không biết nói gì lại chợt phá lên cười rất vui vẻ. Bọn chúng là anh em ruột, thật ra Thẩm Minh Triết cũng cao hứng khi có thể gặp lại cậu. Diệp Tranh lại mím môi nói: “Cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi.” “Nhà chỉ có hai bé trai là chúng ta, tớ không bắt nạt cậu thì bắt nạt ai chứ? Đúng rồi, Nghê Nghê thế nào?” Thẩm Minh Triết nói vậy làm Diệp Tranh khẽ nhíu mày. “Nghê Nghê vẫn còn đang hôn mê, tình hình không tốt lắm.” “Đi thôi, dẫn tớ đi xem thử.” Thẩm Minh Triết kéo tay Diệp Tranh đi thẳng lên tầng. Bà cụ Diệp thấy hai anh em chúng yêu quý nhau như vậy thì vui vẻ cười. Diệp Ân Tuấn lại khẽ nói: “Mẹ, Minh Triết nói bên ngoài có người của Thím Trương, nên con vẫn bảo người nhà họ Hoắc qua giúp đỡ. Tối nay, con tính ra ngoài một chuyến.” “Bác sĩ nói bệnh của Nghê Nghê không thể kéo dài được nữa, tốt nhất là có thể bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật vào ngày mai. Con có chắc là muốn ra ngoài tối nay không?” Lời của bà cụ Diệp làm Diệp Ân Tuấn sửng sốt.