Lam Dũng bị giội nước lạnh, cả người đã tỉnh táo lại, dù tốt tính đến đâu thì giờ cũng không chịu đựng được. “Ai đấy? Bị điên à?” Mùa đông giá rét, trong cung này lại quanh năm không có người ở, nên không được sưởi ấm, Lam Dũng bị giội nước lạnh đến mức run lẩy bẩy, đôi mắt ác liệt bỗng phóng ra, nhưng lại nhìn thấy người phụ nữ che mặt đang cười khẩy với mình. Tiếng cười khẩy này quen thuộc đến mức khiến Lam Dũng hơi hoảng hốt. Chẳng lẽ anh đang nằm mơ? Lam Dũng vô thức túm chặt bàn tay của đối phương rồi để lên mặt mình kiểm tra nhiệt độ. Ấm quát Do đó anh không có nằm mơ. Lam Dũng bỗng cười ha hả, đồng thời kéo người phụ nữ vào lòng, ôm thật chặt. “Anh còn tưởng em chết rồi đó.” “Dù anh chết rồi thì em vẫn chưa chết.” Người phụ nữ hơi bực bội định đứng dậy, nhưng Lam Dũng như dùng hết sức lực, có làm thế nào cũng không chịu buông. “Diệp Hồng, em còn dám trốn?” Lam Dũng vui vẻ thì phẫn nộ, nhưng anh cũng hơi vui mừng thì Diệp Hồng đã bỏ trốn. Lúc nhà họ Lam bị đả kích nghiêm trọng, thật ra anh sợ nhất là Diệp Hồng ngốc nghếch đứng ra bảo vệ nhà họ Lam, rồi liên lụy đến bản thân cũng xảy ra chuyện. Cũng may là cô đã bỏ trốn. Mặc dù không được trượng nghĩa cho lắm, nhưng giờ Lam Dũng vẫn rất vui. Anh đã nhờ người tìm kiếm Diệp Hồng rất rất lâu, đến nỗi anh cho rằng cô đã không còn trên cõi đời này nữa, ai ngờ hôm nay anh đã thật sự ôm cô vào lòng, nhưng sau khi xa cách quá lâu, anh không biết mình nên nói gì với Diệp Hồng, huống hồ giờ anh thành thế này, đành phải dùng giọng điệu tức giận để giữ cô ở lại. Anh thật sự rất nhớ cô. Anh biết có lẽ Diệp Hồng vẫn chưa đến tuổi nhận biết tình cảm, nhưng vậy thì sao? Người Lam Dũng anh thích, cho dù nhỏ đến đâu, anh cũng có thể kiên nhẫn đợi cô lớn. Mắt Diệp Hồng hơi đỏ lên, vùng vẫy nói: “Em không muốn trốn, lúc nhà họ Lam xảy ra chuyện em đã ăn trúng đồ hỏng, nên chạy ra ngoài mua thuốc, đợi tới khi em quay về thì nhà họ Lam đã xảy ra chuyện rồi. Lúc đó em định gọi cho anh, nhưng lại bị người khác đánh ngất, đến khi em tỉnh lại thì mình đã không còn ở thành phố B nữa. “Ai đã đánh ngất em?” Lam Dũng vội buông Diệp Hồng ra, đồng thời kéo vải che mặt của cô xuống. Hơn nửa năm không gặp, Diệp Hồng đã cao lên rất nhiều, mặt cũng gầy đi không ít, ngực cũng bắt đầu nở nang. Diệp Hồng bị Lam Dũng nhìn đến mức hơi xấu hổ. Mặc dù cô chỉ mới 13 tuổi, nhưng đã biết rõ một số chuyện. Tình cảm cô dành cho Lam Dũng rất phức tạp, nó không giống như anh trai, bởi vì cô rất có tính chiếm hữu về anh. Giống như ban nãy khi nhìn thấy Phương Yến Nhi động tay động chân với anh, cô ước gì mình có thể giết cô †a, cô chỉ chặt đứt một ngón tay coi như cô ta được hời rồi..