Diệp Ân Tuấn nhếch mép, trên mặt hiện lên một nụ cười tàn nhẫn. Khoe một cái máy theo dõi thấp kém như vậy với một cao thủ điện tử như anh đúng là múa rìu qua mắt thợ mà. Thẩm Hạ Lan lập tức biết Diệp Ân Tuấn muốn làm gì. “Anh định đặt cái này ở đâu?” “Nơi nhốt cô Mặc cũng tốt đấy, lại còn là địa bàn của Phương Chính, nếu Vu Phong chết ở nơi đó thì Phương Nghị chắc sẽ tin tưởng phần nào.” Phương Thiến đồng ý với những gì Diệp Ân Tuấn nói. “Đúng vậy, nơi đó là chỗ của Phương Chính, không có lệnh của quốc chủ thì không ai được lại gần, ngay cả Phương Nghị cũng không thể. Cho nên đó là nơi tuyệt đối an toàn, cũng khiến Phương Nghị tin tưởng hơn” Nghe Phương Thiến nói vậy, Thẩm Hạ Lan liền yên lòng. “Nói vậy, nơi đó sẽ là nơi chôn thân của Vu Phong?” “Uhm, ở đây có tay bắn tỉa nào không?” Diệp Ân Tuấn hỏi nhưng không ai trả lời. “Để em!” Thẩm Hạ Lan thản nhiên lên tiếng. Thể lực của cô lúc này đã gần như cạn kiệt, cho dù Vu Phong tới nơi đó, chính anh cũng khó mà tham chiến huống hồ cô còn là một thành viên của nhà họ Hoắc và là mưu gia chủ của nhà họ Diệp, dưới tình cảnh như vậy, tuyệt đối không thể để cô ở một mình. Hiện giờ làm tay súng bắn tỉa phải đi đầu trong việc tìm kiếm một vị trí bắn tỉa tốt, bố trí hiện trường và sau đó im lặng chờ đợi thời điểm tốt nhất để bắn một phát chí mạng. Nói vậy tức là thể lực của cô sẽ hồi phục được một chút, tương đối an toàn đối với cô. Diệp Ân Tuấn hiểu sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan là chính xác, cũng biết cũng biết rằng cô ấy sẽ tiêu hao thể lực trước khi hoàn thành nhiệm vụ, cho nên đau lòng đồng thời cùng không còn sự chọn lựa nào khác. Thẩm Hạ Lan không phải đóa hoa mỏng manh mà là người nhà họ Hoắc, là người nhà họ Tiêu lại còn là mưu gia chủ mẫu nhà họ Diệp, chuyện cô phải khó tránh khiến anh phải đau lòng. Chiến công của cô nhất định sẽ đi vào lịch sử cùng anh. Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan lo lắng nói: “Hãy chú ý hơn đến sự an toàn của bản thân, tốt hơn hết, em nên tìm nhiều điểm bắn tỉa, Vu Phong cũng sẽ nghĩ đến những điểm bắn tỉa mà em nghĩ đến, cũng không biết liệu có bất kỳ tay súng bắn tỉa nào trong thủ hạ của anh ta không, cho nên em phải tìm điểm bắn tỉa không dễ dàng bị phát hiện, thì mới bảo vệ được mình. Hạ Lan, anh biết em không phải là một người yếu đuối, nhưng hãy nhớ rằng, sự tồn tại của em là lá chắn cuối cùng của tất cả chúng ta, cho nên ngàn vạn lần ngàn vạn lần phải bảo vệ chính mình.” “Em biết rồi.” Thẩm Hạ Lan gật đầu muốn rời đi, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ôm vào trong lòng. Vòng tay của anh ôm chặt Thẩm Hạ Lan, bên tai vang lên giọng nói kìm nén. “Anh không nỡ để em phải chịu khổ, nhưng anh biết hiện giờ, em không thể không đi làm nhiệm vụ này. Hạ Lan, anh rất hãnh diện và tự hào khi có một người vợ như em. Anh mong chúng ta có thể cùng nhau quay về nước, cùng nhau nhận giải thưởng, em hiểu ý anh không?” Sao Thẩm Hạ Lan không hiểu cho được?.