“Không cứu nó?” Phương Thiến lo lắng. Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Ân Tuấn đi theo mà không hề phản kháng. Tôi nghĩ anh ấy phải có ý đồ gì đó. Vu Phong cũng không giao Ân Tuấn cho Phương Chính, có lẽ anh ta có tính toán khác. Mọi người đều biết rằng Phương Nguyên là anh họ của tôi, Ân Tuấn đã xảy ra chuyện, người duy nhất mà tôi có thể dựa vào là Phương Nguyên nên chưa biết chừng trước cửa cung của Phương Nguyên đang có người mai phục chờ tôi chui đầu vào lưới. Phương Chính đã biết về sự tồn tại của chúng tôi ngay sau khi chúng tôi đến cung điện nhưng vẫn không có bất kỳ hành động nào, huống hồ trước khi bắt đầu quốc yến, Phương Chính còn đến cung của Phương Nguyên, có lẽ ông ta đã hoài nghi rồi.” Nghe những lời của Thẩm Hạ Lan, Phương Thiến được an ủi phần nào, bà ta sợ Thẩm Hạ Lan sẽ bởi vì Diệp Ân Tuấn bị bắt mà rối trí nhưng hiện tại xem ra Thẩm Hạ Lan đã trưởng thành rất nhiều trong khoảng thời gian này. “Bậy bây giờ phải làm sao?” Phương Thiến thấp giọng hỏi. Thẩm Hạ Lan nhìn vào bên trong, nói nhỏ: “Vu Phong hiện tại không còn nhiều người, có lẽ anh ta rất tin tưởng vào nơi này, bây giờ chúng ta vào trong giải quyết người của anh ta, sau đó xem xem Ân Tuấn có kế sách gì không rồi tính tiếp.” “Được.” Cả nhóm nhanh chóng tiến vào nhà máy bỏ hoang dưới sự chỉ huy của Thẩm Hạ Lan nhưng lại bị Phương Thiến ngăn lại. “Nơi này có tia cảm ứng hồng ngoại. Bà ta là người nước T nên hiển nhiên là quen thuộc với cách phòng ngự của nơi này, người của Thẩm Hạ Lan còn chưa bước vào phạm vì bán phá, bà ta đã bất ngờ lên tiếng nhắc nhở. Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc. Cô thực sự e ngại tia hồng ngoại này, nhưng Phương Thiến đã nhanh chóng bước lên và tắt hệ thống chính, Thẩm Hạ Lan lúc này mới đưa người vào và nhanh chóng khống chế người của Vu Phong. Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có phần phấn khích. “Anh có bị làm sao không?” Cô kiểm tra cơ thể của Diệp Ân Tuấn, còn không có cả thời gian để lau vệt khói xe trên mặt. Diệp Ân Tuấn hơi nhói đau trong tim. “Có ngốc không có chứ? Em chui dưới gầm xe đến đây mà không sợ cơ thể mình không trụ nổi à?” “Chẳng sao hết, em làm được mà.” Thẩm Hạ Lan ngây ngô cười, nụ cười đó khiến người ta cảm thấy hy vọng và ấm áp. Cô ấy là một người như vậy, luôn có thể mang đến ánh nắng và hy vọng cho thế giới lạnh lẽo của người khác. Diệp Ân Tuấn bế cô lên nhưng sau đó, anh liền nhìn thấy Phương Thiến. “Sao bà lại ở đây?”.