Những lời nói của Hoắc Chấn Hiên khiến Phương Thiến lo lắng. “Ân Tuấn gặp chuyện không may?” “Không liên quan tới cô.” Hoắc Chấn Hiên không thích Phương Thiến, ở đâu mà chả vậy, chẳng có ai thích gián điệp hết. Phương Thiến không quan tâm đến thái độ của Hoắc Chấn Hiên đối với mình mà quỳ xuống cầu xin: “Cậu ba Hoắc, tôi biết cậu ghét tôi, người của đất nước các cậu ghét tôi nhưng hiện tại Ân Tuấn đã xảy ra chuyện, tôi là người nước T, tôi quen thuộc đường đi nước bước nơi này, cậu hãy để tôi đi, tôi có thể cứu được Ân Tuấn về.” “Chứ không phải bà muốn chạy trốn sao?” Tuy rằng Hoắc Chấn Hiên cảm thấy đây là một chuyện không có khả năng nhưng anh ta vẫn hỏi như thế. Phương Thiến lắc đầu nói: “Trời đất bao la, tôi có thể chạy đi đâu được chứ? Quê hương của mình đã không dung dưỡng được mình thì cho dù có chạy đến chân trời góc biển đi nữa tôi cũng chỉ là một người không có gốc gác mà thôi. Dù sao, Ân Tuấn cũng là do tôi một tay nuôi lớn đích, làm sao tôi có thể không quan tâm khi nó xảy ra chuyện chứ? Huống hồ nơi này nguy cơ tứ phía, các người không hiểu nơi này, hãy để tôi đi, tôi cam đoan sẽ quay về nước cùng với Ân Tuấn?” “Bà lấy gì cam đoan?” “Hạ Lan đã cho tôi uống thuốc độc, nếu không có thuốc giải, tôi sẽ chết, vì vậy tôi sẽ không chạy trốn, và tôi sẽ không làm chuyện gì có lỗi với các người, như vậy mà các người vẫn còn không yên tâm sao?” Nghe được Phương Thiến nói như vậy, Hoắc Chấn Hiên liền ngây ra một lúc. Độc dược? Như vậy tức là Thẩm Hạ Lan cùng Lăng Thiên Vũ vẫn luôn tiếp xúc thân cận? Nghĩ vậy, Hoắc Chấn Hiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Tốt hơn hết bà sẽ làm như những gì mình đã nói, bằng không, chúng tôi đã có thể bắt bà một lần thì có thể bắt bà lần nữa, đến lúc đó đừng nói tôi không khách sáo với bà nhé.” Những gì Phương Thiến nói không sai, bà ta quen thuộc với nơi này, để bà ấy ở lại giúp Thẩm Hạ Lan cũng có thể xem là một trợ lực, chỉ cần bà ta chịu giúp Thẩm Hạ Lan. “Tôi biết.” Phương Thiến gật đầu. Hoắc Chấn Hiên ra lệnh cho một nhóm người đi theo Phương Thiến đến địa chỉ mà Thẩm Hạ Lan đã đưa. Vì Lăng Thiên Vũ nên nhóm người này đều mặc quần áo y bác sĩ của nhà họ Diệp, nên không khiến mọi người chú ý. Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt khi nhìn thấy Phương Thiến nhưng cô không nói gì, Thẩm Hạ Lan luôn tin tưởng vào sự sắp xếp của Hoắc Chấn Hiên, nếu anh ta đã cử Phương Thiến đến đây thì ắt hẳn có dụng ý của anh ta.. “Hạ Lan, Ân Tuấn thế nào rồi?” Lo lắng của Phương Thiến không hề giả tạo. Thẩm Hạ Lan liếc nhìn bà ta rồi nhỏ giọng nói: “Ở bên trong nhà máy bỏ hoang, vừa mới có một nhóm người của Vu Phong rời đi, bên trong chắc vẫn còn người, hiện tại chúng ta cần phải đi vào bên trong xem thử rốt cuộc Ân Tuấn có ý gì.”.