Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười khẩy nói: “Cùng thắng? Nhiệm vụ của tôi là bắt anh về, anh có thể giúp tôi không?” Vu Phong lập tức sầm mặt. Có vẻ như chúng ta không thể đạt được thỏa thuận. “Là anh suy nghĩ viển vông.” Diệp Ân Tuấn không chút kiêng dè nói. Một tia tàn nhẫn xẹt qua trong mắt Vu Phong: “Vậy đừng trách tôi không khách khí, người đâu bắt người lại cho tôi.” Rất nhiều lính canh lập tức xông ra, hóa ra tất cả họ đều đang trốn ở đây. Nhìn sơ thì thấy những kẻ này không giống lính canh của Phương Chính, chắc hẳn là người của Vu Phong. . Truyện Đô Thị Phương Chính biết đám Diệp Ân Tuấn đang ở trong cung điện, nhưng Vu Phong không muốn giao anh cho Phương Chính, cho nên......! Diệp Ân Tuấn nhanh chóng động não. Anh không đánh lại những kẻ đang xông lên bắt mình mà vô cùng hợp tác để người ta bắt trói mình lại. Vu Phong liếc nhìn xung quanh và cười nhạo: “Anh vẫn đang đợi Thẩm Hạ Lan tới cứu sao? Nói thật cho anh biết, Phương Nguyên đã bị Phương Chính theo dõi, chỉ cần cô ta vừa đến cửa cung điện của Phương Nguyên là sẽ bị người ta bắt lại ngay. Giao cô nàng ngu xuẩn Thẩm Hạ Lan cho Phương Chính cũng chả sao, nhưng anh thì khác, anh chính là kỳ tài quân sự lại còn là người đứng đầu nhà họ Diệp, chỉ cần nắm anh trong tay thì dù có là một nhà quân sự tài hoa đi nữa thì tiền tài của anh đều là của tôi hết.” Hóa ra đây mới là ý đồ của Vu Phong. Lần này, Diệp Ân Tuấn thậm chỉ còn chả thèm nói. Anh bị Vu Phong bắt đi, nhưng anh cũng lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, vì sợ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ thực sự đi tìm Phương Nguyên. Thẩm Hạ Lan không có rời đi mà quan sát Vu Phong cùng Diệp Ân Tuấn nói chuyện với nhau từ xa, tuy rằng không biết bọn họ nói gì, nhưng Diệp Ân Tuấn không phản kháng đã khiến cô bất ngờ và trầm ngâm suy nghĩ. Nếu Diệp Ân Tuấn ra tay, Vu Phong có thể không phải là đối thủ của Diệp Ân Tuấn, phải đến khi người của Vu Phong xuất hiện, Thẩm Hạ Lan mới hiểu được Diệp Ân Tuấn là vì bảo tồn thực lực, hoặc là tương kế tựu kế. Nếu đúng như vậy thì cô xuất hiện sẽ đánh cỏ động rắn. Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bị bắt, mặc dù đau lòng, nhưng cô vẫn còn lý trí, không vội vàng ứng cứu mà theo dõi từ xa. Vu Phong không để Diệp Ân Tuấn ở lại trong cung, mà là đi theo đường nhỏ, lén bỏ người vào trong xe, thấp giọng nói: “Đưa đi.” Như vậy là muốn sắp xếp cho Diệp Ân Tuấn ở ngoài cung. Thẩm Hạ Lan nheo mắt, đang suy nghĩ không biết có nên rời khỏi đây hay không, nhưng cơ thể cô lại theo bản năng lăn tại chỗ một vòng, thừa dịp mọi người đang nghe Vu Phong nói chuyện ghé mình vào dưới xe ô tô..