Thẩm Hạ Lan cũng có cảm giác này. Lần này, cô không tranh cãi với Diệp Ân Tuấn nữa, mà ngoan ngoãn biến mất nhanh chóng khi đến khúc cua. Vu Phong khẽ cau mày trước sự biến mất của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng anh ta cũng dừng lại ở khu đất trống cách đó không xa. Nơi này vô cùng trống trải, chẳng có chỗ nào để trốn cả, Diệp Ân Tuấn theo bản năng trốn ở sau cây cột, nghe được Vu Phong cười nhạo: “Xuất hiện đi.” Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì bình tĩnh bước ra. “Tôi nên nói gì nhỉ? Lâu không gặp hay là hy vọng anh vẫn khỏe kể từ ngày chúng ta chia ra?” Vu Phong cùng Diệp Ân Tuấn đã âm thầm giao đấu với nhau một thời gian. Bây giờ họ có thể nói chuyện trực tiếp với nhau như vậy cũng hợp với câu nói đã lâu không gặp. “Anh phát hiện ra chúng tôi từ khi nào?” Diệp Ân Tuấn bình tĩnh hỏi, không chút kích động. Vu Phong nhìn anh, nhìn người đàn ông đã trổ hết tài năng khi bị ba và bác mình tính kế, không thể không thừa nhận anh là một người ưu tú. Nhưng tệ ở chỗ, người đàn ông này xuất sắc này lại là kẻ thù của anh ta. “Tôi đã biết từ khi hai người vào phòng của thằng ba rồi. Hoặc là Mặc Vân Thanh cũng được các người cứu đi?” “Thế thì sao?” Quả nhiên là khi đó. Xem ra hệ thống an toàn bằng tia hồng ngoại này thật sự rất tân tiến, không ngờ hệ thống an ninh quân đội lại được Phương Chính sử dụng để theo dõi chính người của mình, nhưng cũng bất ngờ khi sự tồn tại của anh và Thẩm Hạ Lan lại bị bại lộ. Cũng may hiện tại Thẩm Hạ Lan không ở đây nên Diệp Ân Tuấn cũng đỡ lo phần nào. Vu Phong cười khẽ, đối phó với Diệp Ân Tuấn vui hơn nhiều so với cái tên ngốc Phương Viên đó. Anh ta bình tĩnh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, thậm chí còn lịch sự đưa cho Diệp Ân Tuấn một điếu. “Hút không?” “Cai rồi.” Diệp Ân Tuấn nhìn trái nhìn phải, tưởng rằng Vu Phong bố trí mai phục ở đây, nhưng không ngờ ở đây không có ai, hình như chỉ có một mình anh ta. Anh ta cũng là một người can đảm. “Anh dám gặp tôi một mình? Không sợ, tôi sẽ túm lấy anh ra ngay bây giờ à?” “Không.” Vu Phong rít một hơi rồi thản nhiên đáp, sau đó chỉ vào phiến đá bên cạnh, và tự mình ngồi xuống trước. Diệp Ân Tuấn cũng không kênh kiệu nữa mà đi qua đó rồi cũng ngồi xuống. Nhìn gần Vu Phong, phát hiện thật ra anh ta trông khá giống Phương Chính, nhưng vì quan hệ với bên họ mẹ nên ngoại hình của anh ta không quá nổi bật, nhưng ngoại hình của một người đàn ông không phải là điểm quyết định năng lực của anh ta, nếu Vu Phong là người tốt thì có lẽ cũng sẽ làm nên chuyện nhưng đáng tiếc. Thấy Diệp Ân Tuấn đang quan sát mình, Vu Phong cũng không ngăn cản, mà thản nhiên nói: “Kỳ thật anh đáng thương còn tôi lẽ nào lại không đáng thương?.