Diệp Ân Tuấn bảo vệ Thẩm Hạ Lan sau lưng, nhìn Phương Thiến với vẻ mặt phức †ạp, nhưng anh vẫn nhỏ giọng nói: “Đừng nghe bà ấy. Đây là nước T, chú ba có ở đây không chúng ta cũng không biết, chờ điều tra rõ rồi tính tiếp.” Câu này của anh rõ ràng là không tin Phương Thiến. Môi Phương Thiến cong lên thành nụ cười chua xót. Bà đã làm biết bao chuyện sai trái, cũng không trách Diệp Ân Tuấn không tin bà nữa. “Quân đội của Hoắc Chấn Hiên đang ở thành phố này, dù thế nào tôi cũng là người nhà họ Phương nên cũng biết một chút thông tin. Năm xưa Hoắc Chấn Hiên nhận nhiệm vụ bí mật nên rời khỏi nước Z, thật ra là để tới đây điều tra sự việc con cái của các quan chức cấp cao bị mất tích. Các cô gái ở đây đều là con gái của quan chức cấp cao các nước, sau khi Phương Chính bắt tới thì giao cho con trai thứ ba là Phương Viên trông chừng, để đề phòng các cô ấy chạy mất nên mới không cho các cô ấy mặc quần áo kín đáo, cho dù thoát được khỏi căn phòng bí mật này thì các cô ấy cũng không có mặt mũi chạy ra ngoài. Mà nhóm Phương Chúc thì có nhiệm vụ trông chừng các cô ấy, tôi đến đây để lo cho họ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày.” Phương Thiến kể cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan tất cả những gì mình biết. Thẩm Hạ Lan nhìn các cô gái cuộn mình trong lồng mà không khỏi xót xa. Các cô từng là hòn ngọc quý trong tay ba mẹ, thậm chí vì thân phận địa vị của ba mẹ mà được sinh ra trong những gia đình giàu có, lúc này lại trở thành tù nhân của Phương Chính, bị nhốt ở đây không được thấy ánh nắng mặt trời, có thể thấy Phương Chính trọng dụng và tin tưởng Phương Viên nhường nào. “Sao Phương Viên lại được Phương Chính trọng dụng đến thế?” Thẩm Hạ Lan cũng oán hận Phương Thiến, thậm chí nghĩ đến những chuyện quá khứ cô vẫn thấy run rẩy, nhưng ai làm gì rồi cũng sẽ có quả báo. P hương Thiến rơi vào kết cục như bây giờ, Thẩm Hạ Lan đã không còn tâm tư trả thù nữa, huống hồ Diệp Ân Tuấn cũng là do Phương Thiến nuôi lớn, cô cảm thấy một số chuyện vẫn nên giao cho nhà nước giải quyết thì tốt hơn. Phương Thiến nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn cô gái năm năm trước ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, vì yêu mà tự hạ thấp mình, bây giờ đã trở nên toả sạng rực rỡ mà lòng rất phức tạp. Trước đây Thẩm Hạ Lan cũng từng thực sự coi bà ta là một người mẹ chồng tốt, chính bà ta là người đã phá hỏng một gia đình đang êm ấm. Đáy mắt Phương Thiến thoáng qua tia áy náy và đau đớn, sau đó bà ta nói: “Mẹ Phương Viên là Trần các lão, thế hệ sau của Trần các lão mấy năm nay phát triển rất tốt ở ngoài, vì vậy Phương Chính mới trọng dụng cậu ta như thế” Suy cho cùng vẫn là do nhà mẹ đẻ có quyền có thế. Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra. Diệp Ân Tuấn nhìn Phương Thiến, thấp giọng hỏi: “Tôi thấy các công nghệ kỹ thuật của nước T cũng khá tiên tiến, như vậy kho bạc cũng phải dồi dào chứ. Nhưng tại sao ông ta và Phương Nghị lại thèm muốn quặng mỏ của nước chúng tôi?”.