“Vâng.” Thẩm Hạ Lan nghe thấy bọn họ tính kế Lăng Thiên Vũ như vậy, không hiểu sao cô lại thấy thương thay cho người đàn ông kia. Cô chợt nhớ tới Diệp Ân Tuấn, có lẽ ban đầu Diệp Ân Tuấn cũng bị mọi người tính kế như vậy? Cô không khỏi nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, thì trong lòng thầm khâm phục bản lĩnh ngoài mặt của anh. Có lẽ thị vệ đã đi thu xếp chuyện mà Phương Viên căn dặn. Phương Viên đang ngồi trong phòng, thì nghe thấy hầu gái vào bẩm báo. “Cậu ba, gần tới giờ rồi, chúng ta phải tới chỗ quốc chủ thôi.” “Cô đi sắp xếp một nhóm người, đợi bữa tiệc kết thúc, chắc chắn ba sẽ dẫn Vu Phong đến gặp Lăng Thiên Vũ, cứ bảo đám người đó ra tay với thuộc hạ của Vu Phong ở cổng cung. Đừng để người khác phát hiện ra là người của chúng ta.” “Vâng.” Phương Viên căm hận Vu Phong. Anh ta vốn là đồ không ra hồn, đã là người đưa ra chiến lược thì phải cân nhắc cho anh, nhưng chớp mắt anh ta đã trở thành con riêng của ba, có địa vị ngang hàng với anh, điều này đã khiến Phương Viên không thể chấp nhận nổi. Anh nhất định phải trừ khử tên Vu Phong này, nếu không có Phương Chính bảo vệ, thì anh đã giết anh ta từ lâu rồi. Coi như hôm nay là cơ hội trời cho, mọi người đều tụ tập bên nhau, đến lúc đó muốn điều tra ra ai là người ra tay cũng phải tốn chút thời gian, để anh xem rốt cuộc mạng của Vu Phong lớn đến đâu? Phương Viên căn dặn xong, cũng sửa soạn một lát rồi xuất cung. Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi tới phòng của Phương Viên, nhìn cách bài trí tùy ý này, thì không khỏi nhớ tới người đàn ông từng bị đánh rơi trên thuyền. Xem ra Phương Viên này cũng không phải kẻ ngốc. “Em lục soát thử xem ở đây có manh mối gì đáng giá không.” “Vâng.” Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hành động. Suy cho cùng phụ nữ cũng kỹ tính, cho dù động vào thứ gì cũng sẽ đặt lại chỗ cũ, khiến người khác nhất thời không nhìn ra ở đây từng có người tiến vào. Diệp Ân Tuấn híp mắt nhìn ra bên ngoài, đội tuần tra liên tục đi ngang qua, còn canh phòng nghiêm ngặt hơn bên Phương Nguyên nhiều, xem ra tên Phương Viên này rất được lòng Phương Chính. Nếu Phương Chính là người nghĩ tới tình thân, thì mấy chuyện này sẽ không bao giờ xuất hiện, nên ý định trói Phương Viên lại bỗng lóe lên trong đầu Diệp Ân Tuấn, đã bị bác bỏ. “Ân Tuấn, anh tới chỗ này nhìn xem.” Thẩm Hạ Lan bỗng lên tiếng, kịp thời kéo tâm tư của Diệp Ân Tuấn về. Anh vội đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, thấy cô đang ngừng bước sau một dãy sách. “Sao thế?” “Giá sách này có vấn đề.”.