“Hai người Hạ Lan đã biết chưa?” Thật ra Mặc Vân Thanh hy vọng có thể chào tạm biệt với họ. Thanh Loan khẽ nói: “Bọn họ vẫn chưa dậy, nhưng tôi sẽ nói cho họ biết, nên cô cứ yên tâm.” “Được.” Mặc Vân Thanh gật đầu, bà sửa soạn xong thì mở cửa phòng. Thanh Loan mặc đầm dạ hội màu đen, làm nổi bật vóc dáng cao ráo tao nhã. Hai người đi tới căn phòng mà Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở lúc trước, Mặc Vân Thanh hơi sửng sốt, nhưng không dò hỏi. Thanh Loan đi tới trước giường, dứt khoát ấn một công tắc, chiếc giường bên cạnh tự động dịch qua một bên, rồi nhất thời xuất hiện một đường hầm. “Cô đi theo tôi.” Thanh Loan dẫn Mặc Vân Thanh đi xuống đường hầm, chẳng mấy chốc hai người đã đi lên mặt đất, không ngờ lại là sau bếp ở trong cung. “Cô Mặc, cô mau thay đồ phụ bếp đi, rồi che mặt mình lại, lát nữa sẽ có người tới đây đón cô.” Thanh Loan nhận được chỉ thị của Hạ Tử Thu, nói cô dẫn tới người tới đây, rồi sẽ có người tới đón, bảo cô đừng nhúng tay vào những chuyện sau đó. Mặc Vân Thanh gật đầu. Bà không biết nơi này có còn nguy hiểm hay không, nhưng giờ bà hơi kích động lại bình tĩnh. Thanh Loan nhanh chóng rời đi. Chẳng mấy chốc đã có hai người phụ nữ trung niên đi vào, lúc nhìn thấy Mặc Vân Thanh chỉ khẽ nói: “Bà hãy đi theo chúng tôi.” Mặc Vân Thanh đi theo bọn họ, thoáng chốc đã đi lên sau núi ở bên ngoài. Bên ngoài bỗng ầm vang tiếng pháo, nhân cơ hội này, một chiếc trực thăng tư nhân lén lút đáp xuống sau núi. Mặc Vân Thanh được người khác đón lên trực thăng, rồi nhanh chóng bay ra ngoài. Từ lúc trực thăng bay vào, Diệp Ân Tuấn đã cảm nhận được. Lúc nhìn thấy Mặc Vân Thanh ngồi lên trực thăng, rời khỏi nước T, cuối cùng trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Coi như anh đã có lời giải thích với Mặc Trì rồi. Thẩm Hạ Lan bị tiếng pháo chào mừng đánh thức, thấy Diệp Ân Tuấn đang đứng trước cửa sổ nhìn gì đấy, thì vội xuống giường ôm chầm lấy anh từ phía sau. “Anh đang nhìn gì đấy?” “Cô Mặc đi rồi.” Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, rồi ngước nhìn bầu trời, trực thăng đã biến thành dấu chấm đen biến mất ở chân trời. “Cô sẽ trở về bình an đúng không?” “Tất nhiên rồi.” Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Chúng ta cũng nên làm chuyện mình nên làm rồi.”.