Cường thấy đã đưa được người đến lại sợ bên phía Thanh Loan gặp nguy hiểm nên về trước, mà Diệp Ân Tuấn cũng lo cho sự an nguy của Mặc Vân Thanh, nhưng để Thẩm Hạ Lan ở lại đây anh cũng không yên tâm lắm. Nhìn ra vẻ khó xử của anh, Thẩm Hạ Lan thấp giọng bảo: “Anh muốn làm gì thì đi làm đi, đừng lo cho em, nếu lục công chúa muốn gây bất lợi cho em thì đã làm lâu rồi.” “Được, có chuyện gì thì gọi cho anh bất cứ lúc nào, còn nữa, bật định vị lên.” Diệp Ân Tuấn nhìn vòng tay của Thẩm Hạ Lan, ánh mắt hơi nghiêm nghị. Bây giờ vì sợ Diệp Ân Tuấn lo lắng nên Thẩm Hạ Lan vẫn nhanh chóng mở vòng tay lên, lúc này anh mới rời đi. Tình hình của Trương Vũ không tốt lắm, anh ta đã bắt đầu lên cơn sốt. Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng, Tĩnh Hy vẫn chưa về, Phương Yến Nhi bèn nhỏ giọng bảo: “Hay là tôi cho người ngoài cung tìm bác sĩ về nhé, chắc cũng phải một lúc nữa Tĩnh Hy mới về. Không giấu gì cô, mời bác sĩ trong cung còn khó hơn tìm bên ngoài.” Nghe Phương Yến Nhi nói vậy, Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu. “Nếu vậy sao cô lại cho người của mình mời bác sĩ đáng tin cậy tới?” Phương Yến Nhi nhìn xung quanh: “Đương nhiên là để bịt tai che mắt mọi người rồi.” Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra Phương Yến Nhi không tin tưởng người xung quanh. Chẳng lẽ bên cạnh cô ta có có người của quốc chủ? Nhưng Thẩm Hạ Lan không hỏi ra câu này, dù sao cô cũng không thân với Phương Yến Nhi, bây giờ Trương Vũ sốt cao không giảm, nếu lời cô ta nói là thật thì tình hình của Trương Vũ sẽ đáng lo ngại. “Mời bác sĩ bên ngoài thì không khiến người khác nghi ngờ à?” “Không, tôi có cách, hơn nữa trong khoảng mười phút là sẽ tới.” Lời này của Phương Yến Nhi khiến Thẩm Hạ Lan hơi động lòng. “Nếu mời bác sĩ trong cung thì mười phút vẫn chưa có à?” “Nhanh nhất cũng phải hai mươi phút.” Nếu Phương Yến Nhi đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cân nhắc ưu và nhược điểm rồi cũng đồng ý. Không biết Phương Yến Nhi gọi cho ai, sau đó bảo thị nữ chuẩn bị nước nóng vào hầu hạ Trương Vũ. Trương Vũ dù sốt, thậm chí không tỉnh táo lắm nhưng vẫn liên tục thì thào: “Tôi không sao, tôi sẽ không chết đâu, tôi còn phải về.” Nếu không ghé sát tai thì sẽ không nghe thấy, nhưng Thẩm Hạ Lan nghe thấy rồi, chẳng những nghe thấy mà lòng càng thêm chua xót. Chính cô là người đã khiến Trương Vũ phải rời xa quê hương đến đây, hiện giờ còn gặp nguy hiểm đến tính mạng. “Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cậu về nhà, nhất định!” Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Trương Vũ. Không biết Trương Vũ nghe thấy hay do cảm thấy gì đó, giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan khiến cô hơi đau, nhưng cô không kêu lên, trong mắt đầy vẻ xót xa. Phương Yến Nhi thấy vậy thì nhỏ giọng hỏi: “Anh ta là người của cô?” “Đúng.” “Cũng chung thành đấy.” Phương Yến Nhi không hỏi thêm gì nữa mà lui ra, để lại không gian cho Thẩm Hạ Lan..