Thẩm Hạ Lan chẳng khác nào đang gây chuyện với Thanh Loan. Thanh Loan lập tức câm nín. “Anh Diệp có biết chị đanh đá thế này không?” “Tất nhiên anh ấy biết chứ, nhưng anh ấy thích tôi đanh đá vậy đấy, sao nào?” Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu, điệu bộ thiếu đòn thật sự khiến Thanh Loan muốn đấm cô thêm cái nữa. “Hừ, không biết xấu hổ.” “Cảm ơn đã khen.” Thẩm Hạ Lan bưng ly rượu uống một ngụm, cơn đau trên người giảm đi nhiều. Từ sau khi sức khỏe không tốt, Diệp Ân Tuấn ít khi để cô đụng vào rượu. Bây giờ ở đất nước lạnh lẽo này, uống chút rượu thật sự cảm giác rất tuyệt. Thanh Loan thấy cô đang nhấm nháp rượu với vẻ cao quý và biếng nhác, gạt đi thành kiến cá nhân, cô ta phát hiện Thẩm Hạ Lan thực sự rất được. Mặc dù trong lòng không đồng ý với cách nghĩ này, nhưng phải nói là ở Thẩm Hạ Lan có điểm mà cô ta thua kém. “Này, trước đó cô định làm gì tôi?” Thẩm Hạ Lan hơi tò mò. Mặc dù cô đã biết Thanh Loan sẽ không từ bỏ cơ hội hại cô ở bữa tiệc, nhưng cô không ngờ cô ta sẽ hủy kế hoạch. Thanh Loan khẽ cau mày, không muốn nói về chuyện này một chút nào. Nó như đang nhắc nhở cô ta đã từng bỉ ổi biết bao. “Sao tôi phải nói với chị?” “Không nói thì thôi, tôi cũng chẳng muốn biết đâu. Nhưng cô phải nói với tôi, tại sao cô thích chồng tôi?” Thẩm Hạ Lan vô cũng thiếu đòn khơi đề tài. Chữ ‘chồng’ cô thốt ra khiến Thanh Loan hơi khó chịu. “Hôm nay hai chúng ta uống rượu thôi, đừng nói chuyện được không? “Vậy thì chán lắm, chẳng khác nào uống rượu giải sầu à?” “Tôi vốn đang uống rượu giải sầu, lẽ nào chị cảm thấy tôi nên chúc mừng mình thất tình?” Thanh Loan thấy mình với Thẩm Hạ Lan không hợp bát tự, người phụ nữ này thật sự khiến cô ta không ưa nổi. Thẩm Hạ Lan lại vô cùng tự nhiên nói: “Cô từng yêu à? Cùng lắm là yêu thầm thôi, không có hồi đáp của chồng tôi thì không được gọi là yêu.” “Thẩm Hạ Lan!” Thanh Loan đứng bật dậy thì nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, cô ta lập tức cau mày, vô thức đẩy Thẩm Hạ Lan vào gian phòng phía sau rồi đóng cửa lại..