“Không thể, tâm trạng của vợ anh không tốt, anh phải an ủi cô ấy một chút.” Diệp Ân Tuấn trực tiếp từ chối yêu cầu của Thanh Loan. Anh phải tránh mấy chuyện tình ngay lý gian đích. Huống hồ tâm trạng của Thẩm Hạ Lan lúc này đúng thật là không tốt nên anh không muốn chuốc thêm phiền phức. Thanh Loan không ngờ Diệp Ân Tuấn không nể mặt mình chút nào nên hụt hẫng trong lòng. “Em thật sự có việc cần nói với anh.” “Không có chuyện gì mà vợ của anh không thể nghe, em nên nhớ cô ấy là chủ mẫu của ám dạ.” Diệp Ân Tuấn nói câu này một cách nghiêm khắc. Nể tình Thanh Loan chăm sóc cho Trương Vũ, hôm nay Thẩm Hạ Lan vốn dĩ không định gây rắc rối với cô ta ai ngờ Thanh Loan không khi nào là không tơ tưởng đến chồng của cô, thực sự khiến cho người ta không thể nhịn được nữa. Thẩm Hạ Lan lạnh lùng liếc Thanh Loan, thản nhiên đích nói: “Em gái Thanh Loan có chuyện gì cần nói mà chị không thể nghe được vậy? Chắc không phải là tỏ tình với chồng của chị chứ?” “Tôi…” “Ai chà, em xem cái mồm của chị này, em gái Thanh Loan là ngũ công chúa tôn quý của nước T, sao có thể cam tâm làm kẻ thứ ba chứ? Phải không? Là chị kém nghĩ rồi. Chị cũng chỉ là một kẻ phàm tục, thường dân, cả ngày chỉ muốn giữ chặt người đàn ông của mình nên mới xem ngũ công chúa là đồ ti tiện vô liêm sĩ, thật là xin lỗi. Thẩm Hạ Lan không đợi Thanh Loan mở miệng, đã nói tuốt tuồn tuột ra như vậy và lập tức chặn miệng Thanh Loan đồng thời còn khiến cô ta xấu hổ. “Đúng rồi, rốt cuộc thì em gái Thanh Loan muốn nói gì với chồng của chị?” Thẩm Hạ Lan ra vẻ cái gì cũng không biết, ngây thơ nhìn Thanh Loan, dáng vẻ ngô nghê đó gần như khiến Thanh Loan lên cơn đau tim. Người phụ nữ này quả nhiên vô sỉ! “Để sau rồi nói cũng được.” Thanh Loan nói xong xoay người thở phì phì bỏ đi. . truyện tiên hiệp hay Thẩm Hạ Lan nhìn theo bóng dáng của cô ta, lạnh lùng nói: “Dám giành đàn ông với tôi hả, nếu không phải vì cô có ơn với người đàn ông của tôi lại còn chăm sóc cho người của tôi thì chị đây sẽ chỉnh chết cô.” Diệp Ân Tuấn bật cười. Thanh Loan gây ra chuyện như vậy nhưng Thẩm Hạ Lan vì Trương Vũ mà kiềm chế tâm trạng khó ở của mình. “Được rồi, đừng giận nữa. Chúng ta hãy nghĩ xem lát nữa thì vận động bài gì thì tốt.” “Ai muốn vận động với anh hả? Diệp Ân Tuấn, đêm nay anh đừng hòng leo lên giường của em!” Thẩm Hạ Lan lật mặt chỉ trong một giây khiến cho Diệp Ân Tuấn không kịp làm quen. “Hạ Lan, em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Vận động mà anh nói là chỉ hành động đó.” Diệp Ân Tuấn hết nói nổi rồi. Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, nhưng vẫn không thừa nhận mình sai mà còn nói một cách vô sỉ: “Tại anh không chịu nói rõ ràng, trách em làm gì?”.