Thanh Loan hừ một tiếng, trực tiếp nói với Diệp Ân Tuấn: “Anh Diệp, lúc anh hai đưa người đến đây thì tình trạng còn nghiêm trọng hơn nữa, lúc ấy bác sĩ còn nói trễ một chút nữa thôi là bó tay. Em mang thuốc tốt đến nên cuối cùng cũng giữ được tính mạng, có điều có thể tỉnh lại hay không còn phải xem cơ may của anh ta.” “Là kẻ nào làm?” Diệp Ân Tuấn đã đoán được phần nào nhưng vẫn hỏi. “Vu Phong. Có điều hiện tại Vu Phong đang được cha em bảo bọc, em cũng không có cách nào xử trí anh ta, hơn nữa cha em đã kín đáo chỉ trích việc em cứu Trương Vũ.” Thanh Loan rất ít khi gây chuyện, lần này thu nhận Trương Vũ phiền toái này đúng thật là đã bị Phương Chính mắng cho một trận, tuy nhiên chỉ là một tên thị vệ xoàng xĩnh nên Phương Chính cũng không để bụng và cũng không thèm truy cứu. Việc Vu Phong không so đo chuyện này nữa cũng làm cho Thanh Loan hơi bất ngờ, nhưng cô đã cử người theo dõi Vu Phong rồi. Thẩm Hạ Lan vừa nghe thấy tên của Vu Phong, khí thế lập tức thay đổi. Vẻ dịu dàng vừa rồi biến sạch, thay vào đó là một luồng sát khí tỏa ra. “Những ngày tốt đẹp của Vu Phong sắp kết thúc rồi.” Thẩm Hạ Lan vừa nói ra lời này, Thanh Loan liền ngạc nhiên nhìn cô sững sờ. Người phụ nữ này mà để lộ khí thế thì cũng rất gì và này nọ. Cô ta đã từng điều tra Thẩm Hạ Lan, biết Thẩm Hạ Lan là chủ mẫu của ám dạ, bây giờ trông thấy vậy thì cũng nhìn ra được chút dáng vẻ của chủ mẫu nhưng đáng tiếc, bên ngoài dát vàng nhưng bên trong đã sớm thối rửa rồi. Thanh Loan hoàn toàn không để tâm đến những lời của Thẩm Hạ Lan, cô ta cũng cảm thấy Thẩm Hạ Lan chẳng qua chỉ đấu võ mồm chứ không làm được trò trống gì. Thế nhưng Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Bình tĩnh đừng nóng, chúng ta bây giờ vẫn chưa thể lộ mặt, thù của Trương Vũ anh nhất định nhớ kỹ. Thanh Loan, hiện tại mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa khỏi cho Trương Vũ.” “Em sẽ cố hết sức.” Thanh Loan không dám nói hứa chắc. Trương Vũ quả thật bị thương rất nặng, nếu không phải như vậy phỏng chừng Vu Phong cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lộ rõ sự cắn rứt. Trương Vũ vì cô mới đến nước T vậy mà bây giờ lại thành bộ dạng này, nghĩ đến hết thảy những gì Trương Vũ phải chịu đựng khi đến đây, Thẩm Hạ Lan cực kỳ áy náy với anh ta. Diệp Ân Tuấn hiểu được tâm trạng của Thẩm Hạ Lan nên khuyên: “Được rồi, đừng áy náy nữa, mình cứ về đi đã, anh tin Trương Vũ nhất định sẽ tỉnh.” “Dạ.” Thẩm Hạ Lan không thể để lộ quá nhiều ở nơi này nên đành theo Diệp Ân Tuấn trở về, lúc này cô mới thấy may mắn khi Thanh Loan vẫn không biết Trương Vũ là người của cô nếu không sợ là Trương Vũ sẽ không thể sống sót. Thẩm Hạ Lan lúc trở về, tâm trạng không được vui, Thanh Loan thấy Diệp Ân Tuấn không nói một lời thì cũng không tiện lên tiếng, về tới phòng Thẩm Hạ Lan rồi, Thanh Loan vẫn không nỡ rời đi. “Anh Diệp, em có chuyện này muốn nói với anh, có thể nói riêng được không?”.