Thấy anh có rất nhiều điều muốn nói, Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Công chúa, chúng ta về trước đi.” “Được.” Phương Yến Nhi cũng không cản trở. Diệp Ân Tuấn đi theo Thẩm Hạ Lan vào phòng, đợi đến khi anh nhìn thấy Mặc Vân Thanh vẫn mạnh khỏe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. “Hạ Lan, chuyện gì thế này?” Nghe câu hỏi của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Bọn em ở cửa âm dương không chờ được người của Thanh Loan đến, nhưng lại gặp phải người của đội tuần tra, lúc đó sợ sẽ liên lụy đến Thanh Loan, em và cô đành trốn đi, không ngờ lại được lục công chúa cứu. Lục công chúa là người của anh họ, cho nên bọn em đều rất an toàn.” Mặc Vân Thanh nghe lời Thẩm Hạ Lan, khẽ nhíu mày, lại nhanh chóng giãn ra. Cái con bé ngu ngốc này lại còn bảo vệ Thanh Loan, không lẽ không phát hiện ra Thanh Loan muốn chiếm chỗ của cô sao? Cũng không biết cô nghĩ gì nữa. Nhưng Mặc Vân Thanh rất hiếm khi xen vào chuyện tình cảm của người khác. Diệp Ân Tuấn nghe vậy hơi sững sờ. Không phải Thanh Loan làm? Anh nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan, từ tốn nói: “Hạ Lan, em là vợ của anh, còn nhớ những gì anh đã nói sao? Cho dù là bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, cũng không thể để bản thân chịu ấm ức.” “Em không có chịu ấm ức, em nói thật, không tin thì anh hỏi cô đi.” Thẩm Hạ Lan quăng chuyện này cho Mặc Vân Thanh. Mặc Vân Thanh cạn lời. Bây giờ lại kéo bà xuống nước là có ý gì? Giúp cô bé ngốc này lừa gạt Diệp Ân Tuấn, giúp cái cô Thanh Loan kia sao? “Cô về phòng, hai vợ chồng bọn con từ từ nói chuyện đi.” Mặc Vân Thanh đứng dậy rời đi, bà không muốn dính vào vũng nước đục này. Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy Mặc Vân Thanh ở chỗ này hơi bất tiện, thấy Mặc Vân Thanh đi rồi, lúc này mới cẩn thận kiểm tra Thẩm Hạ Lan, thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. “Có phải Thanh Loan tìm người làm gì em không?” “Không có mà, anh không yên tâm người của chính anh đến vậy sao?” Thẩm Hạ Lan thề thốt phủ nhận. Thanh Loan có ân với Diệp Ân Tuấn, cô không muốn làm Diệp Ân Tuấn rơi vào tình cảnh vong ơn phụ nghĩa, cuộc đấu tranh của cô và Thanh Loan là cuộc đấu tranh giữa hai người phụ nữ, không cần phải kéo Diệp Ân Tuấn vào. Diệp Ân Tuấn vẫn không tin. “Vậy tại sao em lại tắt định vị?” “Sợ anh sốt ruột tìm đến, bại lộ vị trí của lục công chúa. Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng lục công chúa không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nếu để người ta biết cô ta là người của anh họ, vậy là hại người ta rồi. Hơn nữa lúc nãy, nếu không phải lục công chúa nói cho em biết anh gặp nguy hiểm, em cũng không biết còn có một con đường bí mật có thể đi thông đến cung điện của anh họ, đón anh ra ngoài.”.