Đây là điều Thẩm Hạ Lan lo lắng. Thẩm Hạ Lan biết Thanh Loan rất thù địch cô, dù sao một người phụ nữ chưa từng gặp mặt đã có ý định muốn giết cô, sao có thể nương tay với người thân của cô được chứ? Hơn nữa Phương Yến Nhi cũng đã nói, Thanh Loan vẫn luôn không tham dự vào cuộc tranh đấu của bọn họ, đột nhiên đi tìm Phương Nguyên không lẽ là vì Diệp Ân Tuấn phát hiện ra cô mất tích, cho nên tạo áp lực với cô ta sao? Như vậy Thanh Loan sẽ làm gì Phương Nguyên đây? Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất rối loạn. Cô ở chỗ này bó tay bó chân, không thể làm gì được. Mặc Vân Thanh thấy cô bực bội như thế, nói nhỏ: “Cho dù Thanh Loan muốn làm cái gì thì bây giờ Diệp Ân Tuấn đang ở bên cạnh cô ta, cô ta cũng không dám làm quá rõ ràng, con có thể gửi tin nhắn cho Phương Nguyên, bảo cậu ta chú ý cái cô Thanh Loan này là được.” “Không được, bây giờ là lúc anh họ cần người giúp đỡ, nếu bây giờ kiếm chuyện với Thanh Loan, nói không chừng sẽ rước họa vào người.” Thẩm Hạ Lan nghĩ rất xa. Mặc Vân Thanh nói nhỏ: “Bây giờ con còn không thể bảo đảm sự an toàn của bản thân, con còn rảnh nghĩ đến tương lai người khác làm gì?” “Anh ấy là anh họ của con.” Thẩm Hạ Lan nghiêm túc nói. Cô sẽ không bao giờ bỏ rơi người thân. Mặc Vân Thanh giống như nhìn thấy hình bóng của Mặc Trì từ trên người Thẩm Hạ Lan, không biết bây giờ cậu nhóc cứng đầu kia đã trưởng thành như thế nào rồi. Lâu như thế không gặp, may mà anh vẫn còn nhớ rõ bà. Đối với vương thất mà nói, sự sống chết của một cô công chúa nghèo túng không được cưng chiều thật sự không có gì quan trọng, đến cả anh ruột của bà cũng không thèm tìm kiếm tung tích của bà, chỉ có một mình cậu nhóc Mặc Trì kia là vẫn lo lắng. Trên đời này, có đôi khi người thân chính là thứ làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Mặc Vân Thanh không nói, cũng coi như cam chịu sự lựa chọn của Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại, muốn nhắn tin cho Phương Nguyên, nhưng mà nghĩ một lúc lâu vẫn cứ cảm thấy không thể nói thẳng tên của Thanh Loan ra. Cô gửi đến một câu. “Chú ý người bên cạnh anh, không cần quá tin tưởng bất cứ ai.” Lúc Phương Nguyên nhận được tin tức này hơi ngẩn ra, không rõ Thẩm Hạ Lan có ý gì, đã nghe thấy Nhiên nói nhỏ: “Cậu hai, ngũ công chúa đến.” “Em năm?” Phương Nguyên hơi kinh ngạc. Lúc này Phương Diên Ly đến đây làm gì? Nhưng trong lòng Phương Nguyên lại hơi căng thẳng. Lời nhắc nhở của Thẩm Hạ Lan không lẽ là đang nói em năm? Phương Nguyên cất điện thoại lại, vội vàng đi ra ngoài đón..