“Anh Diệp!” Cô vẫn nhào vào lòng của Diệp Ân Tuấn như thường lệ, nhưng bị anh né tránh. “Anh Diệp?” Thanh Loan tủi thân nhìn Diệp Ân Tuấn, mắt đã ngập nước. “Anh Diệp, anh không thích Thanh Loan à?” Cô vẫn nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn như hồi bé, khiến tim anh đau nhói. Diệp Ân Tuấn thở dài: “Thanh Loan, cô đã lớn rồi.” “Em đã lớn rồi thì không còn là em gái mà anh Diệp yêu thương nhất à?” Thanh Loan biết tình cảm mà Diệp Ân Tuấn dành cho mình, nên càng tủi thân hơn. “Cô nói vớ vẩn gì thế. Mau lau nước mắt đi, lát nữa chị dâu cô tới, thấy cô khóc lại tưởng tôi bắt nạt cô.” Diệp Ân Tuấn khẽ cười dịu dàng. Nhiều năm trôi qua như vậy, Thanh Loan vẫn giống như trước, khiến Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ. Đáy mắt Thanh Loan thoáng qua tia cảm xúc. Anh sợ Thẩm Hạ Lan hiểu lầm ư? Ha ha. E rằng cô ta không có cơ hội đó. “Anh Diệp nói gì thì chính là cái đó.” Thanh Loan lau nước mắt, rồi nắm tay Diệp Ân Tuấn đi tới bên bàn, cười nói: “Anh xem, em đã pha Đại Hồng Bào mà anh thích nhất rồi, anh mau nếm thử xem có khác gì mùi vị lúc trước không?” Diệp Ân Tuấn ngẩn người. Anh không nhớ là mình thích uống Đại Hồng Bào hồi nào, nhưng nếu Thanh Loan đã nhiệt tình như thế, nghĩ Thẩm Hạ Lan vẫn phải nhờ cô chăm sóc, nên anh không từ chối, mà ngồi xuống nhấp một ngụm. Hương trà lan tỏa, thấm vào lòng người. “Trà rất ngon.” Diệp Ân Tuấn khen ngợi, trông Thanh Loan có vẻ cực kỳ vui. Nhiều năm trôi qua như vậy, Diệp Ân Tuấn ngày càng đẹp trai, thời gian không hề để lại dấu vết trên người anh, ngược lại càng khiến anh trở nên chín chắn nội tâm. Thanh Loan kích động đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của cô, lại đang đứng trước mặt cô, khiến cô không nhịn được muốn sờ thử xem liệu có phải là thật không. . truyện tiên hiệp hay “Anh Diệp, anh đến thật rồi? em không nằm mơ đấy chứ?” Thanh Loan nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn, dù nói gì cũng không muốn buông ra. Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày nhìn tay mình. “Thanh Loan, buông tay!” “Không, em đâu có làm gì chứ, cô ấy sẽ không nhỏ nhen đến thế đúng không? em chỉ nắm tay một lát cũng không được à?”.