“Được. Tôi cũng men theo đường đàn ông để tìm kiếm thử xem, nói không chừng bọn họ theo sau đám người của Cường đi vào cũng nên.” Hai người bàn bạc xong thì bắt đầu tách ra mỗi người một ngả. Giờ tim của Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh mới thả lỏng được đôi chút. “Nguy hiểm quá! Xem ra Thanh Loan này đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, cô nói rồi mà, phụ nữ sống trong cung đều có lòng dạ ác độc, một đứa ngốc nghếch ngọt ngào như cháu không thể sánh kịp đâu. Cháu nói thử xem nếu ban đầu cháu nghe lời Diệp Ân Tuấn quay về, có phải cháu sẽ không đối mặt với mối nguy hiểm này?” Mặc Vân Thanh vẫn còn sợ hãi. Thanh Loan có thể đứng ngoài cuộc trong biến cố cung đình quỷ dị, thì bản thân cô ta không phải là người phụ nữ đơn giản, nhưng thấy dáng vẻ ngốc nghếch ngọt ngào của Thẩm Hạ Lan, Mặc Vân Thanh không khỏi lo lắng. Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Nếu cháu không tới đây một chuyến, thì làm sao biết được nhiều chuyện vui như vậy.” “Vui? Cô thấy cháu bị dọa đến phát ngốc rồi đấy? Chuyện này vui ở chỗ nào? Giờ cháu mau nói thử xem chúng ta phải làm thế nào? Chúng ta không thể ở mãi trong thùng rác này được? Nếu lát nữa có người tới đổ rác, thì chúng ta sẽ bị phát hiện, đến lúc đó nói không chừng kết cục sẽ càng thảm hơn.” Mặc Vân Thanh nhìn dáng vẻ bình tĩnh Thẩm Hạ Lan, không biết cô bị dọa đến phát ngốc, hay bị gì nữa, mà luôn cảm thấy dáng vẻ này của cô không được bình thường cho lắm. Thẩm Hạ Lan phớt lờ lời chế giễu của Mặc Vân Thanh, rồi lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Phương Nguyên. Ở đây, người cô có thể trông cậy chỉ có mình Phương Nguyên. Lúc Phương Nguyên nhìn thấy số lạ gọi tới thì khẽ cau mày. Anh nhìn ra bên ngoài, rồi cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, tắt hết thiết bị giám sát, mới trượt nghe máy. “Ai đó?” “Anh họ, là tôi, Thẩm Hạ Lan, giờ tôi đang ở trong cung điện các anh, nhưng không tìm được đường ra, anh tới giúp tôi đi.” Thẩm Hạ Lan nói rất nhỏ, nhưng tim Phương Nguyên bỗng thắt lại. “Sao em lại ở đây? Diệp Ân Tuấn đâu? Cậu ta bỏ lại mình em à?” “Lát nữa tôi sẽ kể lại chuyện này với anh, chúng tôi đang trốn trong thùng rác, ở giao lộ chia ra hai con đường nam nữ, anh mau tới đây đi.” Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, Phương Nguyên nhất thời sửng sốt. “Các em? Ngoài em ra còn có ai nữa?” “Trước tiên anh đừng hỏi nữa được không? Anh cảm thấy tôi đợi ở trong thùng rác thoải mái lắm à? Rốt cuộc anh có phải là anh của tôi không thế?” Giọng điệu nũng nịu của Thẩm Hạ Lan khiến Phương Nguyên không chống đỡ nổi. “Em cứ ngoan ngoãn đợi ở đó, tôi sẽ phái người qua đó ngay, còn tôi không thể tới đó được, bên ngoài đều là người giám sát tôi, nếu tôi xuất hiện thì mục tiêu quá lớn. Em hãy nghe theo lời căn dặn từ người của tôi, cô ta bảo em làm gì thì em làm nấy, biết chưa?”.