“Cháu giỏi đấy, vừa xuống xe đã quan sát rồi, mới đầu cháu đã duy trì lòng cảnh giác, không tin Thanh Loan kia rồi đúng không? Nhưng chẳng phải trước đó cháu rất thích cô ta à?” Mặc Vân Thanh vẫn còn nhớ Thẩm Hạ Lan đánh giá rất cao về Thanh Loan, nhưng không hiểu tại sao lại đột ngột thay đổi thái độ, chẳng lẽ trong ba ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà bà không biết?. Ngôn Tình Sắc Thẩm Hạ Lan quan sát người bên ngoài, khẽ đáp: “Cô, sao cô nhìn ra Thanh Loan có ý với Ân Tuấn?” Nếu Mặc Vân Thanh không nói rõ chuyện này với cô, thì cô sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện này, nhưng hình như từ đầu bà đã biết rồi, nên mỗi câu nói đều suy nghĩ cho cô, khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thán. Mặc Vân Thanh khẽ nói: “Thanh Loan này biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là cháu không nhận ra mà thôi, mới đầu lúc Diệp Ân Tuấn yêu cầu cô ta bảo vệ cô, thì cô đã nhận ra tình cảm mà cô ta dành cho Diệp Ân Tuấn hơi khác thường. Nếu thật sự chỉ là thuộc hạ, thì sẽ vì các anh em mà nhất quyết không chịu giữ cô lại. Nhưng lúc cô ta đối mặt với Diệp Ân Tuấn lại thỏa hiệp, thậm chí còn mạo hiểm như vậy để đón chúng ta vào cung. Một là một lòng một dạ, hai là có ý đồ khác. Từ tên Cường bên cạnh cô ta có thể nhìn ra cô ta quản người rất nghiêm khắc, khiến người ta cam tâm tình nguyện chết vì cô ta, nếu vậy thì việc đưa chúng ta rời đi cũng không có gì khó khăn. Lúc đó bão tuyết mới bắt đầu, nếu bên ngoài có người kết hợp, thì cô ta đưa chúng ta đi vẫn có khả năng rất cao, nhưng cô ta không làm thế, mà ngược lại đón chúng ta vào vòng nguy hiểm, vậy thì chỉ có một khả năng là cô ta mượn đao giết người.” Nghe Mặc Vân Thanh nói thế, Thẩm Hạ Lan liền thở dài nói: “Cô, tại sao trước đó cô không nói?” “Thanh Loan đó là người mà Diệp Ân Tuấn tin tưởng nhất, nếu một người ngoài như cô nói ra những chuyện này, chẳng phải hơi vớ vẩn à? Cô vẫn chưa sống đủ mà.” Mấy năm nay Mặc Vân Thanh đã nhìn rõ nóng lạnh tình người, nếu không phải vì Thẩm Hạ Lan là cháu gái của Hoắc Chấn Ninh, có lẽ bà sẽ không nói ra những lời này với cô. Thẩm Hạ Lan luôn cho rằng mình đã có nhiều kinh nghiệm, có lẽ sẽ nhìn thấu rất nhiều thứ, ai ngờ về kinh nghiệm đời người cô vẫn không bằng Mặc Vân Thanh. “Nhưng nếu những gì cô nói là đúng, vậy thì tại sao Ân Tuấn lại không đoán ra?” “Bởi vì đối phương là thuộc hạ mà Diệp Ân Tuấn tin tưởng nhất, hoặc là anh em sống chết, nên cậu ấy hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.” Mặc Vân Thanh đã đoán trúng tám chín mươi phần trăm. Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ta từng cứu mạng Ân Tuấn.” “Hóa ra là thế.” Hai người vừa dứt lời, thì mấy tiếng bước chân kia đã đi tới trước mặt, nên bọn họ đành phải im lặng. Qua khe hở, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy hai cặp thị vệ, có lẽ là người phụ trách an ninh, bọn họ liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng chia ra hai bên đường. Xem ra bọn họ không tới giết hai người, nhưng cũng không phải tới đón bọn họ. Để chứng minh suy đoán của mình, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Cô, chúng ta ở đây thêm lúc nữa được không?” “Cô thì không thành vấn đề.” Mặc Vân Thanh rất thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Thẩm Hạ Lan tắt nguồn đồng hồ thông minh, khiến Mặc Vân Thanh hơi sửng sốt..