“Hạ Lan, lâu lắm rồi anh và Thanh Loan không gặp nhau, lần này đến đây cũng luôn ở cạnh em, bên ngoài còn đang có tuyết to, em cảm thấy anh ngoại tình với cô ta bằng cách nào?” “Không lẽ ngoại tình trên mặt tinh thần thì không gọi là ngoại tình hả? Anh và Thanh Loan chắc chắn có cái gì đó.” Thẩm Hạ Lan nói một cách chắc chắn, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn lập tức đau lòng. Anh ghét nhất là nhìn thấy cảnh Thẩm Hạ Lan đau buồn. “Anh và cô ta thật sự không có gì, nếu muốn nói có cái gì thì có lẽ chỉ là một vài tin đồn rằng anh muốn cưới cô ta mà thôi.” Cho dù là Thẩm Hạ Lan nhạy cảm từ hành động Diệp Ân Tuấn che miệng không cho cô nói Trương Vũ là người của cô, Thẩm Hạ Lan đã phát hiện ra Diệp Ân Tuấn đang bảo vệ cô, bảo vệ Trương Vũ, mà giọng điệu Thanh Loan nói chuyện với Diệp Ân Tuấn lại có một chút tranh công và vui vẻ. Loại tranh công này không phải là thái độ của cấp dưới đối với cấp trên, cô là phụ nữ, đương nhiên có thể nghe được thái độ yêu thích của Thanh Loan, mà lúc này nghe Diệp Ân Tuấn nói từng có lời đồn anh muốn cưới cô ta, không khỏi hơi đau đớn, sắc mặt cũng tệ đi. Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Chuyện không giống như em nghĩ, Hạ Lan, em nghe anh giải thích được không?” “Được.” Thẩm Hạ Lan rất tốt với Diệp Ân Tuấn, cũng rất khoan dung, chỉ cần anh chịu nói, Thẩm Hạ Lan sẽ không vội vàng, nhưng cõi lòng phức tạp vẫn có chút khó chịu. Cô luôn biết người đàn ông của cô rất thành công và xuất sắc, sẽ có rất nhiều người phụ nữ mơ ước, trước kia có Tiểu Thi, có Dư Khinh Hồng, còn có những người phụ nữ khác, sau này cũng sẽ không ít. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan lại bình tĩnh hơn nhiều. Thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đã khôi phục, lúc này Diệp Ân Tuấn mới kể lại chuyện giữa anh và Thanh Loan. Những lời anh nói không có bất cứ thiên vị và đau lòng nào, chỉ là một việc bình thường, cũng làm cho tâm trạng Thẩm Hạ Lan tốt hơn nhiều. “Cô ta vì cứu anh mà bị thương tử cung? Không thể làm mẹ được?” “Đúng vậy?” “Quốc chủ có biết chuyện này không?” Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại, sau đó lại lắc đầu. “Đã lâu lắm rồi, anh luôn nhờ Ngân Hồ tìm cách chữa trị cho cô ta, đương nhiên sẽ không lan truyền chuyện này ra ngoài, trước kia những người đi theo anh đều là anh em sống chết có nhau, đương nhiên sẽ không làm trái ý anh, hiện tại ngoài trừ anh, em, Tử Thu, Ngân Hồ và Thanh Loan ra, không còn ai biết được chuyện này nữa.” Thẩm Hạ Lan nghe xong lời Diệp Ân Tuấn nói, bắt đầu suy nghĩ. Đúng là ân năng như núi. Cảm giác này rất tệ, nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ có thể đối mặt, cô luôn tin rằng dù sao thì xử lý cũng dễ hơn ngăn cản rất nhiều, huống chi tuy Diệp Ân Tuấn cố gắng che giấu, nhưng cô cũng nhận ra được, Diệp Ân Tuấn rất quan tâm đến Thanh Loan..