Anh thấp giọng nói: “Thật ra anh không có tính toán gì, chỉ là tới nhìn xem, thu thập một vài chứng cứ. Nếu như có thể thực sự tìm được người chúng ta muốn tìm, mang về được thì tốt. Về cái khác, xem Phương Nguyên và Thanh Loan có ý gì. Nếu bọn họ vẫn muốn giữ lại nước T, vậy chúng ta giao cho bọn họ một nước T sạch sẽ là được. Nếu bọn họ không muốn, chúng ta cứ hủy đi thì có sao?” Diệp Ân Tuấn cũng không có cảm tình gì với nơi này, cũng không có tình cảm, nói ra thì cũng chỉ vì nhiệm vụ bản thân và một vài chuyện khác nên mới tới. Mình và Thẩm Hạ Lan bị gài bẫy lâu vậy rồi cũng nên tính hết nợ đúng không? Trước kia vẫn cho rằng chuyện là do Diệp Tri Thu làm, bây giờ xem ra cũng chỉ là chiêu mượn đao giết người. Thù nhà họ Tiêu, oán nhà họ Hoắc, nợ nhà họ Diệp, bọn họ đều cần phải cho người chết một lời giải thích công bằng. Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu. Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn Trương Vũ trở về an toàn.” “Chúng ta sẽ bảo vệ tốt cho anh ta, yên tâm đi.” Diệp Ân Tuấn nói, Thẩm Hạ Lan cực kỳ yên tâm. “Ân Tuấn, thật ra, em cảm thấy trừng phạt thẳng những người kia là được. Về phần nước T, cư dân ở đây không phải vô tội ư?” “Chuyện này thì nói sau.” Diệp Ân Tuấn cảm thấy bây giờ không phải lúc bàn những vấn đề này. Cường phái người để bọn họ ăn uống thoải mái, bão tuyết bên người đã bắt đầu mạnh hơn. Thẩm Hạ Lan đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bão tuyết bên ngoài, không khỏi nói: “May mà chúng ta quay về, nếu không đoán chừng sẽ chết cóng ở khu không người.” “Cũng có lẽ sẽ chết một cách lặng lẽ.” Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo thon của Thẩm Hạ Lan từ phía sau. Bây giờ cô mặc một cái áo len trắng, quần jean thoải mái, dáng vẻ thanh xuân dạt dào. Thấy vậy, trái tim Diệp Ân Tuấn đập thình thịch trong lồng ngực. Diệp Ân Tuấn tựa cằm vào vai Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Vợ, anh muốn thảo luận, nghiên cứu một cách nghiêm túc chút chuyện vợ chồng với em trên giường, được không?” Đoạn đường này, Diệp Ân Tuấn nhịn sắp chết rồi, cơ thể Thẩm Hạ Lan không tốt, hoàn cảnh cũng không rõ ràng, làm anh vẫn luôn không dám vượt giới hạn. Bây giờ do bão tuyết tạm thời bọn họ ở lại, Diệp Ân Tuấn không khỏi dấy lên lòng riêng. Hơi thở ấm áp phả bên tai, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy lỗ tai có hơi ngứa ngáy, trong cơ thể như nóng lên. “Cái gì mà chuyện vợ chồng chứ? Em không hiểu, người ta vẫn là trẻ nhỏ đấy!” Thẩm Hạ Lan cứng đầu cãi lại, bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp bế lên. “Trẻ nhỏ thật hả? Vậy ba dạy cho em cái gì gọi là lễ trưởng thành.” Diệp Ân Tuấn tà ác nói. Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngón chân cũng đỏ bừng lên. “Phì, không biết xấu hổ.”.