Nhưng Thanh Loan lại khẽ đáp: “Tôi sẽ liên lạc với Hạ Tử Thu, bảo anh ta cử trực thăng tới đưa thẳng người nhà họ Mặc đi. Quốc chủ có thể nhốt bà ấy nhiều năm như vậy, thậm chí còn vì một mình bà ấy mà phân chia toàn bộ khu rừng thành khu không người, có thể thấy Quốc chủ quan tâm bà ấy đến cỡ nào. Chỉ cần bà ấy còn ở trong nước, dù phải đào ba thước đất, Quốc chủ cũng phải tìm cho ra, giờ tôi vẫn chưa có bản lĩnh giấu người nhà họ Mặc để người khác không tìm thấy được, nên Diệp lão đại, nếu anh thật sự nghĩ đến sự an toàn cho bà ấy, thì hãy bảo bà ấy mau đi đi.” “Nhưng Tử Thu phái người tới cần phải có thời gian, tôi sợ bên Quốc chủ sẽ nóng lòng.” Diệp Ân Tuấn cũng suy xét đến vấn đề này, nhưng giờ e rằng người đàn ông đã quay về nói cho Phương Chính biết, đợi bọn họ muốn rời khỏi khu không người thì đã hơi muộn rồi. Thanh Loan ngẫm nghĩ rồi khẽ đáp: “Kế sách trước mắt chỉ có thể sử dụng sức mạnh ẩn giấu của Kình Thiên Minh chúng ta. Nhưng như vậy, có thể chúng ta sẽ mất đi mấy anh em, vì một khi bị bại lộ, với tính cách của Quốc chủ chắc chắn sẽ diệt sạch. Diệp lão đại, dùng mạng mười mấy anh em để đổi lấy một người nhà họ Mặc, cái giá này quá lớn rồi đó.” Những người này đều do Thanh Loan bí mật đào tạo, ban đầu cũng lợi dụng thân phận của mình để dẫn người vào nước T, để chuẩn bị một ngày nào đó trong tương lai có thể dùng đến, nhưng giờ vì một người nhà họ Mặc mà phải trả giá nhiều tính mạng anh em như vậy, Thanh Loan chẳng hề bằng lòng. Với cô, Kình Thiên Minh là ân nhân, nhà của cô, còn người nhà họ Mặc thì không. Mặc dù Diệp Ân Tuấn trung thành với người nhà họ Mặc, nhưng cô không phải là người nước Z, nên thái độ cũng không cung kính với người nhà họ Mặc như vậy. Diệp Ân Tuấn biết lập trường và tính cách của Thanh Loan, nhưng Mặc Vân Thanh thì không biết. Anh vô thức liếc nhìn bà, Mặc Vân Thanh khẽ nói: “Cô ấy nói đúng, làm như vậy sẽ trả giá rất lớn, hơn nữa Mặc Vân Thanh cô là mạng, chẳng lẽ người khác không phải là mạng ư? Không được, cháu và Thẩm Hạ Lan cứ đi trước đi, còn cô sẽ ở lại đây. Chỉ cần cô vẫn còn ở đây, thì Phương Chính sẽ không làm gì cả, cùng lắm là chuyển cô tới nơi khác thôi. Hai người cứ yên tâm, ông ta sẽ không lấy mạng tôi đâu, dù gì thân phận người nhà họ Mặc cũng rất có tác dụng với ông ta.” Mặc Vân Thanh vừa dứt lời, Thanh Loan nhất thời sửng sốt. Cô từng nghĩ liệu người nhà họ Mặc có đồng ý lời đề nghị của cô không, nói trắng ra là cô đang thăm dò phản ứng của bà. Nếu Mặc Vân Thanh mặc kệ việc sống chết của người khác mà muốn rời đi, thì Thanh Loan sẽ là vứt bỏ bà ngay. Với cô, cô chỉ quen Diệp Ân Tuấn, còn việc sống chết của người khác thì cô không quan tâm, cũng chẳng muốn quản. Nhưng giờ nghe Mặc Vân Thanh nói như thế, mắt Thanh Loan hơi lóe lên. Nhưng Diệp Ân Tuấn lại khẽ nói: “Không được, cháu đã hứa với cậu Mặc phải dẫn cô về rồi, hơn nữa cậu Mặc nói giờ cậu ta đã làm việc Kình Thiên Minh.” Câu nói này là nói cho Thanh Loan nghe. Thanh Loan nhíu chặt mày, nhưng không nói gì nữa, mà nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Thanh Loan, cô cử mấy anh em gây ra cuộc hỗn loạn ở xung quanh khu không người đi, đồng thời liên lạc với Hạ Tử Thu phái trực thăng tới đây đón người. Rồi nói cho các anh em của chúng ta biết, đừng đối đầu trực diện với họ, chỉ cần trực thăng của Hạ Tử Thu tới, thì bảo bọn họ lên trực thăng rời đi ngay.” “Vậy người nhà họ Mặc thì sao?” Thanh Loan nghe ra hàm ý của Diệp Ân Tuấn, anh định để anh em của mình rời khỏi nước T. Nhưng mấy người đó được dẫn vào từ nhiều năm trước để bảo vệ anh, nếu giờ vì một người nhà họ Mặc mà rút lui hết, thì sau này ai sẽ phụ trách sự an toàn cho Diệp Ân Tuấn?.