Cơn buồn ngủ của Mặc Trì lập tức tan biến. “Những gì cậu nói đều là thật chứ?” “Tiêu Nguyệt nói như vậy. Trước mắt tôi chỉ biết năm xưa ông cụ Tiêu bị mất con gái, cậu biết còn những nhân vật quan trọng nào cũng mất con không?” Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến Mặc Trì cau chặt lông mày. “Không biết, nhưng không loại trừ khả năng họ không báo án hoặc không báo với cấp trên. Tôi sẽ lập tức cử người đi điều tra, ngoài ra sẽ đưa hết vợ của các quan chức cấp cao họ Phương đi cách ly và thẩm tra.” Cách của Mặc Trì là cách bảo thủ và an toàn nhất, Diệp Ân Tuấn không phản đối. “Chuyện này tôi còn có phỏng đoán khác.” “Nói đi.” Diệp Ân Tuấn do dự một chút, sau đó nói: “Cô của cậu cũng có thể đang trong tay Phương Chính. Chú hai Hoắc đã được chúng tôi cứu ra, nhưng tinh thần rất tệ, thân thể và tinh thần đều bị tàn phá, chưa điên đã là may rồi, tôi vẫn chưa hỏi được tung tích của cô Mặc, nhưng từ lời nói của ông ấy, tôi đoán rất có thể cô Mặc đang trong tay Phương Chính. Nếu lời Tiêu Nguyệt nói là thật, trong tay Phương Chính có rất nhiều con cái của những người quan trọng của các quốc gia, thân phận của cô Mặc chẳng phải càng là con bài có lợi hơn sao?” Tay Mặc Trì đột nhiên siết chặt, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Giọng anh ta lạnh lẽo như ác ma chui ra từ địa ngục, gằn từng chữ: “Nếu ông ta dám làm chuyện gì xấu với cô của tôi, tôi sẽ khiến đất nước nhỏ bé của ông ta tan thành tro bụi.” “Tôi sẽ theo vụ này, nói với cậu như vậy là mong cậu chuẩn bị tâm lý.” Diệp Ân Tuấn biết tình cảm Mặc Trì dành cho cô Mặc, Triệu Nguyệt Minh đã chết, vậy những chuyện ông ta làm bao nhiêu năm nay chẳng qua là gánh tội thay cho Phương Chính mà thôi. Vậy nên tình hình của cô Mặc thực sự rất đáng lo ngại. Mặc Trì thấp giọng: “Diệp Ân Tuấn, cậu hãy tìm cô giúp tôi với, đây là thỉnh cầu cá nhân của tôi.” Anh ta rất ít khi nhờ người khác, nhưng lần này anh ta lại cúi đầu trước Diệp Ân Tuấn. Trong lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất khó chịu. “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Dù sao thì nhà họ Diệp chúng tôi cũng có trách nhiệm, ban đầu khi Phương Thiến gả vào ai mà biết được lại là âm mưu to lớn thế này!” “Chúng ta là thế hệ sau, nếu gạt bỏ hận nước thù nhà sang một bên, thậm chí tôi còn thấy khâm phục tài thao lược của Phương Chính. Thế mà ông ta cũng nghĩ ra được, bày ra một bàn cờ lớn như thế.” Diệp Ân Tuấn cau mày, nhỏ giọng bảo: “Chúng ta vẫn nên nghĩ tới chuyện chúng ta phải đối mặt bây giờ đi. Việc khai thác các mạch quặng có suôn sẻ không?” Sau đó anh báo cáo mọi chuyện cho Mặc Trì, tuy biết Trạm Dực sẽ báo cáo với cấp trên, nhưng cấp trên trực tiếp của anh là Mặc Trì, anh cũng có trách nhiệm phải thực hiện của riêng mình. Mặc Trì nghe Diệp Ân Tuấn báo xong thì không nằm tiếp được nữa. “Tôi sẽ nói với ông cụ xem ông ấy có phản ứng thế nào, có cách nào hay không. Bây giờ cậu hãy bảo vệ chú hai Hoắc hết sức có thể, nếu không được thì đưa về Đế Đô, tôi cho máy bay trực thăng tới đón.” Mặc Trì cân nhắc đến sự an toàn của Hoắc Chấn Ninh, quyết định cho Diệp Ân Tuấn tạm dừng kế hoạch khai thác mỏ quặng. Diệp Ân Tuấn không phản đối..